Hơn 60 tuổi, vợ chồng tôi phải dọn ra nhà trọ sau câu nói: "Ở nhà con thì bố mẹ phải biết điều" từ con trai

Có bao nhiêu của cải, đất đai cũng đều cho con hết vậy mà lúc trắng tay thì chúng chẳng coi bố mẹ ra gì.

Vợ chồng tôi hiếm muộn, 36 tuổi tôi mới đẻ được duy nhất một cậu con trai. Nó là tất cả của chúng tôi. Từ ngày có con, vợ chồng tôi vui lắm, dành hết tất cả những gì tốt đẹp cho nó. Tôi mong con trai lớn lên học hành thành danh, xây dựng sự nghiệp ổn định rồi hẵng lấy vợ, vậy mà 25 tuổi nó đã kết hôn, vì lỡ làm con nhà người ta có bầu.

Nhà không có điều kiện, vườn đất cũng chật nên chúng tôi cùng các con ở chung. Cưới được 3 năm vợ chồng nó xin phá ngôi nhà cũ đi để xây nhà mới. Vốn liếng của hai đứa vỏn vẹn được 300 triệu, hai ông bà già chúng tôi tích cóp được bao nhiêu thì cho con trai hết, số còn lại thiếu nó vay ngân hàng và được nhà vợ hỗ trợ nên cũng đỡ. 

Có nhà đẹp, con dâu dường như thay đổi tính nết. Nó càng ngày càng khó tính, hay cáu gắt và giận dỗi vô cớ. Những lần xung đột mẹ chồng nàng dâu chẳng thể tránh được, hai mẹ con có lời qua tiếng lại. Phần vì già cả, phần vì nghĩ cho con cháu nên tôi không chấp làm gì. Nhiều khi cứ nhắm mắt cho qua để mọi chuyện bình yên, vậy mà mỗi lần như vậy con trai tôi lại gắt gỏng, không hài lòng.

Hơn 60 tuổi, vợ chồng tôi phải dọn ra nhà trọ sau câu nói: Ở nhà con thì bố mẹ phải biết điều từ con trai-1

Đỉnh điểm hôm tôi ở nhà trông cháu, không may làm đổ hết hộp sữa bột của cháu xuống đất. Mẹ nó đi làm về thấy hộp sữa vơi, bẩn liền làm ầm lên. Con dâu cho rằng tôi mang sữa của cháu cho ai, mất vệ sinh. Giải thích không được, con dâu không nghe nó cứ ầm ĩ rồi khóc lóc với chồng. Thằng con trai tôi nóng tính lại nghe vợ mà thẳng thừng buông câu: "Mẹ đã ở nhờ nhà con thì phải biết điều. Đừng để con bực đuổi đi!".

Hoang mang trước những lời con trai nói, tôi sốc vô cùng. Cả đời tần tảo nuôi con, giờ già lại thành kẻ ăn bám, bị con coi thường như vậy. Nằm suy nghĩ, chán nản, tôi bàn với ông nhà ra ngoài thuê trọ ở cho thoải mái, chẳng thể sống chung được với con dâu đâu. Bố mẹ nuôi con thì được chứ con nuôi bố mẹ thì khó lắm.

Ông nhà đồng ý với quyết định của tôi, ngày thông báo tin này, vợ chồng con trai chỉ vâng cái nhẹ chứ chẳng níu giữ hay có chút hối hận gì cả. Đứa con dâu thì lẩm bẩm "Đáng lẽ ông bà nên ra ngoài ở riêng lâu rồi". Tôi buồn lắm. Hơn 60 tuổi - cái tuổi được dưỡng già, an nhàn vậy mà vợ chồng tôi phải ra ngoài ở trọ.

Có bao nhiêu của cải, đất đai cũng đều cho con hết vậy mà lúc trắng tay thì chúng chẳng coi bố mẹ ra gì. Con trai chưa lấy vợ còn thương mẹ vậy mà giờ nó chỉ sợ mất vợ chứ không sợ mất chúng tôi, cãi lời và đuổi bố mẹ già ra ngoài như thế. Hơn một tháng nay tôi chưa lúc nào ngủ ngon giấc, cứ nghĩ về con tôi lại khóc, chán nản. Con dâu không thương nhà chồng đã đành, đằng này con trai cũng chẳng biết nghĩ, xót cho bố mẹ. Theo các bạn tôi có nên đòi lại mảnh đất để dằn mặt vợ chồng chúng không?

(Xin giấu tên)

Theo Vietnamnet


con trai


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.