Lấy chồng "nửa phố nửa quê", con dâu uất muốn ly hôn khi mẹ chồng cất lời

Ngày xuất hiện trước mặt anh, tôi vẫn là cô nhóc ngốc nghếch năm xưa, còn anh thì đã là chàng sinh viên thủ đô hào hoa được nhiều cô nàng theo đuổi.

Ngày xuất hiện trước mặt anh, tôi vẫn là cô nhóc ngốc nghếch năm xưa, còn anh thì đã là chàng sinh viên thủ đô hào hoa được nhiều cô nàng theo đuổi.

Nếu thời gian quay lại, tôi tình nguyện chia tay anh, chia tay mối tính cả thanh xuân của tôi, chứ tôi sẽ không vì chữ yêu, mà biết là khổ vẫn sẽ lao vào như thế này.

Mẹ anh và mẹ tôi là đồng nghiệp lâu năm với nhau, hai bà làm cùng xưởng máy, nhà lại gần nhau. Thế nên chúng tôi lớn lên với nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau ra bờ sông tập bơi, bắt cá. Anh trong kí ức của tôi luôn dịu dàng nhưng trung hậu, ngốc nghếch. Và anh lớn lên cũng vẫn thế. Cho đến ngày anh tạm biệt tôi lên thành phố cùng gia đình.

Nhà anh chuyển khỏi khu phố của chúng tôi, cũng nuôi trong tôi một mơ ước học đại học ở thành phố, để được gần anh.

Rồi tôi cũng thực hiện được. Ngày xuất hiện trước mặt anh, tôi vẫn là cô nhóc ngốc nghếch năm xưa, còn anh thì đã là chàng sinh viên thủ đô hào hoa được nhiều cô nàng theo đuổi.

Lấy chồng nửa phố nửa quê, con dâu uất muốn ly hôn khi mẹ chồng cất lời-1

Ảnh minh hoạ. 

Nhưng chẳng sao hết, trái tim anh chắc vẫn hướng về tôi. Thế nên giữa muôn vàn bông hoa phố thị kia, anh vẫn chọn tôi. Còn mẹ anh thì không. Bà không vừa ý về tôi, dẫu rằng tôi là đứa nhóc mà ngày xưa bà vẫn hay gọi đùa là con dâu. Bà muốn anh lấy một cô gái thành thị, có chỗ dựa, có tương lai chứ không phải tôi.

Ngày còn sinh viên, chúng tôi qua lại, bà lạnh nhạt, không vừa lòng, nhưng cũng không ra mặt phản đối. Nhưng khi anh dẫn tôi về muốn thưa chuyện cưới tôi thì bà đã quyết liệt ngăn cản. Bà còn nói anh mà lấy tôi thì đừng hòng bước chân vào nhà.

Người mẹ nuôi năm nào của tôi, giờ sao lại trở nên như thế. Anh bất chấp, anh vẫn cưới tôi. Trời chẳng chịu đất thì đất phải chịu trời. Bà chịu để anh cưới tôi, nhưng điều ấy chẳng có nghĩa bà sẽ cho tôi một cuộc sống làm dâu vui vẻ.

Bà soi xét, bà yêu cầu mọi thứ phải thật chỉn chu, thậm chí còn hơi quá xét nét. Bà bảo giờ nhà đang ở thành phố, làm cái gì cũng phải ra dáng người thành thị, chứ cứ quê mùa như cái thuở chân đất mắt toét người ta cười cho.

Tôi làm gì không vừa ý, bà cũng nói bóng gió về việc tôi không được sống trong “môi trường văn minh”. Vậy bà thì sao chứ, cũng chỉ là nửa phố nửa quê, mới chuyển lên thành phố vài năm thôi sao bà lại đối xử với tôi như thế?

Đằng sau lưng thì như thế, trước mặt anh, thì bà không niềm nở cũng chẳng làm khó dễ tôi, có làm cũng chỉ là lúc anh vắng nhà. Tôi thực sự là khổ không tả nổi. Tôi muốn ly hôn, thực sự tôi cảm thấy ngày nào mình cũng bị dày vò đến điên mất thôi.

Theo Khám phá


con dâu

lấy chồng

mẹ chồng


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.