Nằng nặc đòi chia tay với tôi, vài ngày sau anh đăng ảnh cưới cùng người khác

Tình yêu mà tôi dành cho anh mòn mỏi chờ đợi suốt năm năm nhưng rồi cũng chẳng bằng cuộc tình ba tháng đã cưới.

Tình yêu mà tôi dành cho anh mòn mỏi chờ đợi suốt năm năm nhưng rồi cũng chẳng bằng cuộc tình ba tháng đã cưới.

Tôi và Việt yêu nhau từ những ngày đầu tôi bước chân lên Hà Nội học, tôi vẫn còn nhớ lắm những ngày đó, rời xa ngôi nhà thân yêu, tôi lên thành phố học với biết bao bỡ ngỡ. Một đứa con gái tỉnh lẻ xa lạ với mọi thứ nơi thủ đô hoa lệ này, có đôi khi vì nhớ nhà mà tôi tủi thân khóc. Và anh… anh đã xuất hiện, anh đến bên tôi vào một ngày mùa đông lành lạnh cuối năm, cảm giác ấm áp mà anh mang lại cho tôi khiến tôi không sao quên được.

Anh là hàng xóm trong khu trọ của tôi, hơn tôi hai tuổi, lúc đầu vì tôi là người mới đến khu trọ sinh viên này thì anh thường xuyên hỏi han quan tâm tôi như một người anh trai, lâu dần chính tôi cũng bị cảm mến bởi sự tốt bụng của anh, và yêu anh lúc nào chẳng hay. Tình yêu sinh viên, tình yêu của cái thời tuổi trẻ căng tràn sức sống, có đủ các cung bậc hỷ, nộ, ái, ố, có những lúc giận hờn, có những khi cãi nhau nảy lửa, nhưng cũng có lúc lại tình cảm lãng mạn dạt dào.

Thanh xuân ấy ai đã bước qua chắc cũng đều hiểu, chúng tôi cũng vậy thôi, yêu nhau thắm thiết quấn quýt tối ngày, cùng nhau hẹn ước về một ngày không xa tôi ra trường anh đã có việc làm ổn định, chúng tôi sẽ làm đám cưới, sẽ mua nhà, cùng xây tổ ấm, sẽ có những đứa con trắng trẻo đáng yêu gọi chúng tôi là bố, là mẹ, cả nhà cùng hát ca cười vui suốt ngày.

Tình yêu sinh viên, tình yêu của cái thời tuổi trẻ căng tràn sức sống. (Ảnh minh họa)

Nhưng cái hạnh phúc, đám cưới ấy chỉ là mộng tưởng, hiện thực thì luôn phũ phàng. Anh ra trường và làm ở một công ty xây dựng, công việc của anh khá bận rộn, anh thường xuyên phải đi công tác, có những thời gian ở lại Hà Nội thì cũng ngày đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về, có khi cũng không về vì anh phải ở lại công trường trực. Mặc dù thời gian dành cho nhau càng ít đi, nhưng tôi vẫn thường nhắn tin hỏi han quan tâm anh, nhiều khi nhớ tôi lại tìm cớ mang đồ ăn sang để được gặp anh.

Ngày tốt nghiệp, tôi không giấu nổi sự vui mừng vì sau quãng thời gian chờ đợi, giờ đây tôi và Việt đã có thể cùng nhau thực hiện dự định của mình, chúng tôi sẽ làm đám cưới, sẽ về sống với nhau, cùng nhau xây hạnh phúc của mình. Có nhiều lần tôi nhắc anh về việc cưới xin nhưng anh thường gạt đi, anh nói đợi thêm thời gian nữa, công việc của anh bây giờ vẫn chưa ổn định. Rồi tôi đi làm, tôi làm nhân viên trong một phòng kinh doanh của công ty du lịch, là em út của phòng nên tôi cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.

Đặc biệt là anh phó phòng, anh ấy rất chú ý đến tôi và luôn quan tâm tôi đặc biệt hơn những người khác. Tôi biết vậy nhưng cũng thường né tránh, vì tôi đã có người yêu, tôi không muốn anh có sự hiểu lầm. Nhưng thói đời mà, "trốn tình thì tình theo", tôi càng né thì anh chàng ấy lại càng tiến lại, anh ta không ngại ngần bày tỏ tình cảm với tôi, thậm chí anh còn biết nơi tôi ở, thỉnh thoảng cứ ghé qua chơi.

Mấy đứa bạn cùng phòng thấy tôi có vẻ sợ gặp anh ta, mà anh này thì cứ bám riết lấy, lại lấy đó làm trò để trêu tôi. Vô tình một lần Việt nhìn thấy anh chàng lạ mặt ngồi trong phòng nói chuyện cùng tôi, anh giận lắm, anh cắt đứt liên lạc với tôi mấy ngày liền mặc cho tôi tìm đủ mọi cách để gặp anh, tôi gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Bữa đó, tôi phải cố thủ đứng đợi hàng giờ trước cửa phòng anh đợi anh đi làm về bằng được để nói chuyện, nhìn thấy dáng anh về từ xa bao nỗi nhớ mong những ngày xa cách trong tim tôi trào dâng.

Thế nhưng, trái với sự mong đợi, nhìn thấy tôi mặt anh lạnh tanh như băng và đẩy tôi ra để bước vào phòng. (Ảnh minh họa)

Đã mấy ngày rồi không được gặp anh, tôi nhớ anh da diết, chắc anh cũng vậy, giận thì giận nhưng chỉ cần tôi nhỏ nhẹ xuống nước như mọi khi anh sẽ mau nguôi thôi, anh sẽ lại ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng âu yếm tôi. Thế nhưng, trái với sự mong đợi, nhìn thấy tôi mặt anh lạnh tanh như băng và đẩy tôi ra để bước vào phòng. Mặc cho tôi hết lời hỏi han, giải thích anh cũng mặc kệ.

- Mình chia tay đi, đến lúc này chắc em cũng có người khác rồi, anh không thể ở bên cạnh em nữa thì thôi đường ai nấy đi đi.

- Anh Việt, sao anh lại nói như thế, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà. Em và anh ấy không có tình ý gì cả, người em yêu là anh, em cũng chỉ yêu mình anh thôi, em không hề có ý gì khác.

Anh gạt tay và nói rằng những lời nói của tôi là dối trá, anh một mực muốn chia tay, tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy. Suốt quãng thời gian dài yêu nhau chưa bao giờ anh nói đến từ chia tay cả, anh là người chín chắn không phải kiểu tính trẻ con nay nói chia tay mai lại làm lành. Vì vậy thấy thái độ của anh, tôi lo sợ vô cùng. Anh lạnh lùng đẩy tôi ra khỏi phòng, đuổi tôi về nói đừng đến gặp anh nữa.

Tối hôm đó, tôi khóc rất nhiều, tôi cảm thấy ấm ức vì bị oan, khóc vì anh giận tôi đến độ không muốn nhìn mặt tôi. Trong lòng tôi luôn nghĩ đây chỉ là lần giận dỗi nhau, chúng tôi sẽ sớm làm lành, không thể có chuyện chia tay đâu. Những ngày sau đó, tôi thường xuyên ghé qua phòng anh, nhưng đều bị anh xua đuổi không muốn gặp, rồi anh tránh mặt tôi, tôi nghe mọi người nói anh lại đi công tác một tháng nữa mới về. Tôi nghĩ thầm trong bụng, thì thôi vậy, tôi đành đợi anh về, chắc lúc ấy anh cũng nguôi ngoai rồi dễ nói chuyện hơn.

Cho đến một hôm, tôi đang đi làm, đứa bạn thân gọi điện đến với giọng hốt hoảng:

- Mày ơi, ông Việt sắp cưới rồi, ông ấy đăng hình cưới trên Facebook đấy, mày vào mà xem.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh sẽ cưới, anh sẽ cưới ai chứ? Tin này như là tiếng sấm dền bên tai tôi. Ngay lập tôi cầm máy gọi điện cho anh nhưng không được, anh đã hủy kết bạn và chặn tôi từ bao giờ mà tôi không hay biết. Tôi xin ra ngoài và về chỗ anh với hy vọng có thể gặp mặt hỏi rõ nhưng mọi người đều nói anh đã chuyển đi từ lâu. Tôi hỏi đứa bạn thân vừa báo tin cho tôi, thì ra anh không chỉ hủy kết bạn với tôi mà cũng hủy kết bạn với tất cả bạn của tôi. Cô bạn khi nãy gọi điện biết được là qua một người bạn khác nói.

Họ mới biết nhau ba tháng thôi mà, còn tôi, còn tình yêu năm năm qua của tôi, cái đám cưới mà tôi lúc nào cũng khao khát chờ đợi bao giờ sẽ đến? (Ảnh minh họa)

Nhìn bức ảnh cưới của người yêu tôi, vẫn là anh vẫn nụ cười ấy, nhìn anh bảnh bao trong bộ vest chú rể, chỉ có điều cô dâu váy trắng ấy không phải là tôi, tôi thấy đau vô cùng. Bạn anh kể rằng, cô gái ấy là kế toán trong công ty của anh, họ quen nhau được ba tháng nay, mấy lần Việt nói anh phải ở lại công trường trực đêm thực ra chỉ trực một lúc buổi tối, rồi anh qua nhà cô này ngủ lại, giờ cô ấy có bầu nên họ phải vội vã cưới. Đây là sự thật bẽ bàng mà tôi phải đối mặt sao? Cô gái ấy có thai với Việt rồi và giờ họ phải cưới gấp, họ mới biết nhau ba tháng thôi mà, còn tôi, còn tình yêu năm năm qua của tôi, cái đám cưới mà tôi lúc nào cũng khao khát chờ đợi bao giờ sẽ đến?

Theo Thế giới trẻ


chia tay người yêu


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.