Ngày cưới, tôi và chị dâu ôm chặt lấy nhau, khóc nghẹn ngào trong sự ngỡ ngàng của mọi người

Giây phút chị dâu tự tay kéo khóa chiếc váy cưới giúp tôi và khen tôi là cô dâu xinh đẹp nhất chị từng thấy, nước mắt tôi cứ chảy ra.

Giây phút chị dâu tự tay kéo khóa chiếc váy cưới giúp tôi và khen tôi là cô dâu xinh đẹp nhất chị từng thấy, nước mắt tôi cứ chảy ra.

Khi anh trai cưới vợ, tôi chỉ mới học lớp 4. Mẹ tôi không định sinh nữa nhưng bị vỡ kế hoạch. Cũng vì sinh tôi ra khi đã lớn tuổi nên sức khỏe mẹ yếu dần và mắc bệnh rồi qua đời khi tôi chưa đầy 1 tuổi. Thấy tôi thiệt thòi, cả bố lẫn anh đều chăm tôi rất kĩ. Họ xem tôi là hoa, là ngọc ngà nên chẳng bao giờ để tôi động tay vào bất cứ việc gì.

Vậy mà chị dâu mới về lại bắt tôi nấu cơm. Hồi ấy chẳng có nồi cơm điện như bây giờ, phải nấu bằng củi nên rất khổ cực. Tôi còn nhớ mình đã rất ghét chị, ghét cay ghét đắng. Ai khen chị tôi đều tìm cách chê bai. Tôi nói chị hung dữ, hành hạ, bắt nạt em chồng. Những lúc ấy chị chỉ xoa đầu tôi bảo chị làm vậy để tôi tập tính tự lập, sau này đi học xa hoặc lấy chồng không bị bỡ ngỡ. Tôi vì ghét nên hất tay chị ra và còn cấm chị chạm vào tóc tôi.

Ngày giỗ mẹ tôi, chị mới sinh được vài tháng nhưng vẫn dậy nấu cỗ cúng đầy đủ. Bố tôi luôn miệng khen chị giỏi giang. Ông còn nói tôi phải học hỏi ở chị thật nhiều. Bố nói thế càng làm tôi ghét chị hơn.

Ở cái tuổi dậy thì ẩm ẩm ương ương, tôi vì cảm thấy vị trí của mình bị thay thế nên không ít lần đanh đá với chị. Có lần anh trai tôi giận quá nên lấy chổi đánh tôi. Chị nhào tới ôm tôi rồi hét lên: "Nó còn nhỏ, anh làm vậy nó bị tổn thương tâm lí đó". Tôi hất chị ra rồi to tiếng lại: "Người làm tôi tổn thương chính là chị đó" rồi bỏ chạy.

Ngày cưới, tôi và chị dâu ôm chặt lấy nhau, khóc nghẹn ngào trong sự ngỡ ngàng của mọi người - Ảnh 1.

Hồi nhỏ, tôi ghét cay ghét đắng chị dâu. (Ảnh minh họa)

Tôi về nhà ngoại nhưng không ai hoan nghênh tôi cả. Ai cũng khen chị hiền, thương tôi và nói tôi cần phải sửa tính cách của mình. Tôi giận dỗi bỏ lang thang suốt đêm hôm đó, vậy mà cũng không ai đi tìm tôi.

Qua hôm sau, vì không thể chịu đựng đói khát nữa tôi mới trở về. Khi về thì hay tin chị dâu vì tìm tôi nên bị tai nạn giao thông phải nhập viện. Bố, anh trai tôi giờ đang ở viện đợi chị mổ. “Chẳng ai quan tâm đến sống chết của mình, chỉ chăm chăm vào chị” chính là suy nghĩ lúc đó của tôi nên tôi càng không ưa chị hơn.

Khi tôi lên lớp 11 thì anh trai tôi mất vì trượt giàn giáo. Ngày ấy, chị cứng rắn dù đôi mắt đỏ hoe vẫn cố làm lễ tang cho anh tôi chu toàn. Xong hết rồi, đêm nào tôi cũng thấy chị ôm ảnh cưới hai người ngồi khóc nức nở. Cháu tôi còn kể chị hay đến mộ anh, nhổ sạch sẽ bất cứ ngọn cỏ nào mới mọc lên. Mỗi lần ra, chị cứ ôm lấy bia mộ mà khóc.

Hai năm sau, bố tôi bảo chị về lại nhà đẻ để tiện lấy chồng mới. Không ngờ, chị nói rằng: “Con lấy chồng là người của nhà chồng. Bố đang đau yếu làm sao nuôi nổi em N học đại học. Chồng con không còn nữa nên con càng không thể rời bố và em được”. Tôi thấy tay bố run run khi nghe chị nói thế. Không biết từ bao giờ, Tôi đã bắt đầu thương chị. Đi học về tôi phụ chị chuyện nhà cửa để chị nhận việc về làm thêm nuôi tôi và cháu đi học.

Ngày cưới, tôi và chị dâu ôm chặt lấy nhau, khóc nghẹn ngào trong sự ngỡ ngàng của mọi người - Ảnh 2.

Cuộc đời này, tôi đã nợ chị dâu quá nhiều. (Ảnh minh họa)

Bốn năm học đại học, một mình chị gồng gánh đủ việc để nuôi tôi. Một tháng tôi về thăm nhà một lần chị đều hái đủ thứ hoa quả, có khi làm một con gà cho tôi đem lên trường. Bao giờ chị cũng dặn tôi cứ chú tâm học hành, không được đi làm thêm. Tiền bạc thiếu gì cứ nói chị lo. Nhờ chị, tôi tốt nghiệp loại giỏi và được nhận vào làm ở công ty nước ngoài.

Một tháng trước là ngày cưới của tôi. Tự tay chị chuẩn bị hết mọi thứ từ cỗ bàn, hoa cưới, nhẫn, vàng và cả của hồi môn. Giây phút chị tự tay kéo khóa chiếc váy cưới giúp tôi và khen tôi là cô dâu xinh đẹp nhất chị từng thấy, nước mắt tôi cứ chảy ra. Chị cười hiền, lấy khăn lau nhẹ nhàng để khỏi trôi phấn rồi trách nhẹ: “Hồi trước cô ghét tôi lắm mà. Nay lấy chồng rồi phải mừng vì thoát khỏi tôi chứ. Ngày cưới là phải cười vui vẻ”. Nghe chị nói, tôi cũng cố cười cho chị vui.

Vậy mà trong lúc mời rượu chị, chị lại khóc ngon lành. Hai chị em tôi cứ thế ôm lấy nhau mà khóc trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cuộc đời này, tôi nợ chị dâu nhiều quá. Lúc nào chị cũng đem lại những điều tốt nhất cho tôi, bảo vệ chăm sóc tôi. Chị đã không còn là chị dâu mà trở thành mẹ tôi lúc nào mất rồi.

Theo Trí thức trẻ

chị dâu em chồng


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.