- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Ngày đầu năm mới mà mẹ chồng đã xả vào tai tôi một câu khiến tôi đau quặn lòng, nỗi khổ này ai thấu cho
Người ta thì vui vẻ đi chúc Tết còn tôi miệng cười nhưng lòng đau như cắt. Tôi biết phải làm sao bây giờ?
Người ta thì vui vẻ đi chúc Tết còn tôi miệng cười nhưng lòng đau như cắt. Tôi biết phải làm sao bây giờ?
Ngày đầu năm mới ai cũng chỉ muốn kể cho nhau nghe những câu chuyện vui vẻ, phấn khởi, hạnh phúc nên tôi chẳng dám than vãn với ai về nỗi buồn trong sâu thẳm lòng mình nên lên đây trải lòng, hy vọng sẽ tìm được ít nhiều sự đồng cảm.
Chồng tôi là con trai duy nhất lại là con trưởng của dòng họ, nghĩa là sau này khi bố chồng tôi già yếu, anh ấy sẽ phải thay bố lo lắng mọi việc lớn nhỏ trong cả dòng họ. Đối với người thành phố có thể không quá đặt nặng chuyện này nhưng cứ ở quê mọi người sẽ thấy, trọng trách nặng nề lắm. Vậy nên, dù đi làm ở thành phố nhưng mỗi lần có công việc, chồng tôi vẫn phải cố gắng thu xếp để có mặt ở nhà, đặc biệt là dịp cuối năm, rất nhiều việc trong chi họ cần phải làm, nào là giỗ tổ họ, xây lại mồ mả cho các cụ, quyên góp, kêu gọi ủng hộ cho quỹ của chi họ... và hàng trăm thứ việc không tên nữa.
Tôi sinh ra ở thành phố, không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng từ nhỏ cũng được bố mẹ chiều chuộng nên ít khi phải động tay, động chân vào việc gì. Ngay từ hồi chưa cưới, anh ta nói với tôi về điều này nhưng thực sự tôi chưa hình dung dược hết những khó khăn ấy nên cứ tặc lưỡi, không sao em chịu được. Và rồi, cho đến giờ phút này tôi đã thực sự thấy "thấm".
Từ những ngày đầu về làm dâu, tôi đã liên tục phải nghe những câu kiểu như: "Cháu là dâu trưởng phải thế nọ, thế này", "Làm dâu trưởng mà không tháo vát lên chút là hỏng bét"... Ngày Tết lại càng là cực hình với tôi, có quá nhiều thứ việc không tên phải làm khiến tôi dần trở nên ám ảnh mỗi khi Tết đến.
Nhưng đó chưa phải là điều vất vả nhất mà tôi phải chấp nhận khi làm dâu nhà anh. Mặc dù bố mẹ chồng tôi không quá khó tính, thậm chí còn có thể nói là ông bà khá dễ chịu. Mẹ chồng chỉ bảo, dăn dạy tôi nhẹ nhàng từ những ngày tôi còn chân ướt, chân ráo về nhà chồng, còn bố chồng thì cực tâm lý, luôn nghĩ cho con cái. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi rất áp lực, ấy là ông bà "quyết tâm" phải có cháu đích tôn. Bởi lẽ, thông thường gia đình nào cũng đều mong có cháu trai để nối dõi, nhưng không có thì cũng đành chịu nhưng đối với gia đình tôi việc có con trai là bắt buộc.
Oái oăm thay, tôi đã sinh 2 đứa đều là con gái. Khi mới cưới xong, tôi mang bầu luôn và một bé gái xinh xắn chào đời, chỉ 3 tháng sau khi sinh con, dù chưa có kế hoạch đẻ tiếp nhưng tôi lại lỡ mang bầu, không muốn bỏ đi giọt máu của mình nên tôi và chồng quyết định giữ lại. Vậy là chỉ 3 năm, tôi đã có 2 cô công chúa xinh xắn, trắng trẻo thừa hưởng được hết cả nét đẹp của bố mẹ.
Kể từ khi tôi sinh con thứ 2 là con gái, mẹ chồng tôi đã thay đổi hẳn thái độ, nhiều lúc bà còn khinh thường tôi ra mặt vì không biết đẻ con trai. Tết này, tôi đang mang bầu đứa thứ 3, mới được 2 tháng chưa rõ giới tính con ra sao. Tôi ốm nghén mệt mỏi không thiết ăn gì nhưng vẫn phải cố gắng gượng về quê chồng từ hôm 26 Tết để sắm sửa, lo chu toàn cho cả gia đình. Vậy mà mẹ chồng tôi không một lời hỏi han, động viên xem tôi bầu bí, ốm nghén ra sao.
Đến đêm giao thừa tối qua, bà lấy lì xì mừng tuổi cho 2 con gái tôi rồi quay sang tôi nói: "Còn đây là lì xì cho mẹ nó để cuối năm sinh cho bà một thằng cháu đích tôn, không thì chuẩn bị tinh thần năm sau về ngoại mà ở". Nghe câu chúc năm mới của bà mà tôi buồn thấu ruột, thấu gan, con gái thì sao cơ chứ, tại sao mọi người ở quê lại cứ phải đặt nặng vấn đề đó làm gì vậy. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Theo Helino
-
Tâm sự12 giờ trướcTôi vẫn yêu bạn trai, người sẽ trở thành chồng của mình. Nhưng tôi cũng không thể quên nụ hôn với... anh trai của chồng sắp cưới.
-
Tâm sự14 giờ trướcTôi và anh đã yêu nhau được 3 năm nhưng tôi ngày càng thấy lăn tăn về mối quan hệ này.
-
Tâm sự14 giờ trướcLấy chồng từng ly hôn và có con riêng, đúng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
-
Tâm sự16 giờ trướcNhờ chuyến đi du lịch này mà tôi có thêm động lực để "chia tay bạn trai".
-
Tâm sự23 giờ trướcHỏi mãi, chị mới ngập ngừng tâm sự rồi tiết lộ bí mật mà chị đã giấu bấy lâu nay.
-
Tâm sự1 ngày trướcKhi tôi đến, mẹ bạn trai mắt đỏ hoe ra mở cửa, còn bố anh ngồi ở phòng khách. Đồ đạc trong nhà bị ném tứ tung, có thứ còn vỡ nát...
-
Tâm sự1 ngày trướcMặc dù chúng tôi đã giải thích cặn kẽ lý do mình không thể về quê được nhưng bố mẹ vẫn không chịu nghe.
-
Tâm sự1 ngày trướcAnh rể tôi thì hiền lành, vừa thương vợ, vừa sợ mang tiếng bất hiếu với cha mẹ nên anh đứng giữa chẳng biết giải quyết ra sao.
-
Tâm sự1 ngày trướcNhững dòng tin nhắn nhảy nhót khiến tôi sốc nặng, trong lòng ngập tràn sự giận dữ. Tôi lập tức bỏ về.
-
Tâm sự1 ngày trướcKhông ngờ đến tuổi này, khi tự mình trải qua nhiều điều, tôi mới nhận ra bài học quý giá về hai chữ "hạnh phúc" từ vợ mới của chồng cũ.
-
Tâm sự1 ngày trướcChồng làm như 30 triệu là to lắm chẳng bằng, tôi phải khéo cân đối lắm thì mới đủ chi tiêu đấy!
-
Tâm sự2 ngày trướcĐến quán cà phê, đập vào mắt tôi là hình ảnh một người phụ nữ quý phái, sang trọng và diện... toàn hàng hiệu đắt đỏ. Tôi không chắc liệu đây có thực sự là mẹ của bạn trai không?
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi phải thừa nhận chồng mình rất giỏi, anh làm cái gì là có thể thành cái đó, nhưng cuộc sống không ổn định chút nào.