- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Ngày ông nội mất bố kiên quyết không về chịu tang, nhưng hành động trong hôm cúng 100 ngày của bố khiến tôi khâm phục
Hành động của bố trong 100 ngày cúng nội khiến tôi vừa hết giận vừa khâm phục bố. Họ hàng ở quê cũng không còn giận mà động viên bố tôi hoàn thành trách nhiệm của một người con.
- Trời lạnh tôi mua tặng bố mẹ chồng bộ chăn đệm mới, ông bà nhất quyết không nhận với lý do ứa nước mắt này
- Trước khi cưới, bạn gái đề nghị một việc nực cười, tôi không đồng ý thì cô ấy giãy nảy và cương quyết không cưới hỏi gì hết
- Nhất quyết không bao giờ nộp tiền lương hàng tháng cho vợ, chồng tôi mù quáng nghe theo lời mẹ "cúng" hết lương cho em gái
Ông nội tôi năm nay đã 74 tuổi, hơn một năm nay ông yếu đi trông thấy. Như đã dự cảm trước được tình trạng sức khỏe của mình, ông dặn con cháu đủ điều và đưa cho bác cả số tiền tiết kiệm của ông để sau này có nhỡ có mệnh hệ gì còn được lo ma chay.
Nội mất vào một chiều thu, nhận được tin dữ chúng tôi bàng hoàng lắm. Tôi vẫn nhớ hồi nhỏ, bố mẹ gửi tôi về quê ở với ông bà nội, nội hay chở tôi trên con xe đạp cũ, mua cho tôi những que kẹo mút thật thơm ngọt, ru tôi ngủ trên chiếc võng. Vậy mà bây giờ chỉ còn là dĩ vãng…
(Ảnh minh họa)
Ngày nội mất, cả nhà tôi gác lại toàn bộ công việc về quê chịu tang ông. Riêng bố tôi lại không đi, ông cáo bệnh không về khiến họ hàng giận lắm, trong khi đó bác cả chỉ im lặng không nói gì. Mẹ con tôi cũng không hiểu tại sao bố không chịu về. Nghĩa tử là nghĩa tận vậy mà bố tôi lại từ chối làm điều này.
Bố không về, mọi người nói những điều không hay, chỉ trích bố tôi bất hiếu, vô ơn. Nhưng vì không khuyên được bố, chúng tôi cắn răng chịu đựng. Bố hành xử như vậy, mai sau tôi và em trai cũng làm vậy, liệu ông có thể yên lòng nhắm mắt được không? Hay giữa bố và nội có mâu thuẫn gì?
Trở về thành phố sau 2 ngày chịu tang nội, bố tôi vẫn ở nhà ngồi uống trà với vẻ mặt trầm ngâm u buồn. Mẹ tôi trách bố không biết điều, bất hiếu. Tôi và em trai cũng vùng vằng với bố. Ông chỉ xin lỗi và nói có lý do riêng, đến một lúc nào đó ông sẽ nói ra cho mọi người hiểu.
100 ngày của ông, bác cả làm lễ cúng to lắm. Lần này bố tôi chủ động về quê. Đây là lần đầu tiên bố về từ ngày nội mất. Mọi người ở quê không ai cho bố vào, họ cho rằng bố tôi đã từ ông, đám tang không về thì giờ về làm gì. Bố quỳ trước cổng, rơi nước mắt tiết lộ lý do không dám về chịu tang:
"Trước khi bố mất nửa tháng, bố có gọi cho em tiết lộ em chỉ là con nuôi. Em là trẻ sơ sinh bị bỏ ngoài đường, bố mẹ thương nhặt em về nuôi. Ông đã giấu sự thật này mấy chục năm, trước khi mất ông muốn em biết. Thực sự em không dám về chịu tang vì em nghĩ mình không đủ tư cách, không phải là con ông. Em mang ơn bố, nợ gia đình mình nhiều lắm".
(Ảnh minh họa)
Họ hàng đều choáng váng về lời bố nói, không một ai biết sự thật này vì ông bà nội tôi trước ở ngoài Bắc, sau khi đẻ thêm chú út thì vào miền Trung sống đến tận bây giờ. Vì mặc cảm là đứa con nuôi và vẫn chưa hết sốc trước sự thật này, bố tôi không dám về chịu tang, không dám đối diện với sự thật rằng ông nội đã ra đi, ông không phải là bố của bố tôi.
Lúc này bác cả mới tiết lộ bác đã biết chuyện này từ lâu, nhưng vì ông nội dặn không được nói với bố tôi nên bác đã giữ kín. Hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của bố, bác bảo bố vào nhà thắp hương cho nội. Vừa ngồi xuống bàn uống nước, bố tôi đã thưa chuyện với gia đình. Bố xin được thay nội nuôi chú út bị tâm thần, ngớ ngẩn. Chú bị bệnh Down từ nhỏ, hiện đang ở với nhà bác cả. Bố xin gánh vác trách nhiệm này thay bác cả vì bác bệnh tật, đau ốm liên tục, gia đình kinh tế cũng khó khăn nữa. Bố bảo: "Trước bố nuôi em giờ hãy để em nuôi chú út, đưa chú ấy về sống với vợ chồng em".
Chú út bị tâm thần nhưng rất quý bố tôi, nghe thấy bố xin đưa chú về chú mừng lắm. Đứng đó, chứng kiến tất cả, tôi thấy khâm phục, ngưỡng mộ bố vô cùng. Tuy bố có lỗi khi không về chịu tang ông nhưng chuyện bố tôi chỉ là đứa con nuôi thực sự là rất sốc, khó chấp nhận. Nhưng tôi biết, bố luôn coi ông nội là bố đẻ, coi bác và chú là anh em ruột của mình.
(thutrang...@gmail.com)
Theo Vietnamnet
-
Tâm sự11 giờ trướcAnh nói tiền được thừa kế là tài sản riêng của anh, còn nợ mua nhà là nợ chung của 2 vợ chồng nên tôi phải có trách nhiệm trả một nửa.
-
Tâm sự14 giờ trướcChị nói mình đã có công nuôi tôi thì giờ tôi cũng nên trả ơn cho chị.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi không có ý định kết hôn vì tôi sợ một ngày nào đó sự di truyền của bố tôi sẽ "phát tác" trong con người tôi, tôi sợ mình sẽ làm khổ người phụ nữ bên cạnh như cách bố đã làm với mẹ.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi chưa từng thấy người phụ nữ nào chịu thương chịu khó và thiệt thòi như chị dâu mình.
-
Tâm sự1 ngày trướcMẹ tôi nghe người khác bàn tán nhiều không khỏi hoài nghi tôi phải "đổ vỏ" cho ai khác.
-
Tâm sự1 ngày trước3 tháng sau khi ly hôn người chồng vừa nghèo vừa kém, thiếu bản lĩnh, tôi đau điếng khi người tình thú nhận rằng anh chưa từng nghĩ đến việc bỏ vợ để lấy tôi.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi muốn bạn trai về ra mắt gia đình mình, bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng anh lại chần chừ rồi đưa ra điều kiện. Tôi muốn bạn trai về ra mắt gia đình mình, bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng anh lại chần chừ rồi đưa ra điều kiện. Tôi muốn bạn trai về ra mắt gia đình mình, bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng anh lại chần chừ rồi đưa ra điều kiện.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐang đi siêu thị nội thất cùng con dâu tương lai, tôi bất ngờ gặp bạn thân từ thời cấp 3. Vui vẻ giới thiệu hai người cho nhau, tôi phát hiện họ rất bối rối, thậm chí còn nói năng ấp úng.
-
Tâm sự2 ngày trướcThấy em gái đi cùng một người đàn ông lạ mặt vào nhà hàng, tôi tò mò nên bám theo để nhìn rõ mặt anh ta.
-
Tâm sự2 ngày trướcBố mẹ chồng không hề giấu giếm mà đem một số tiền lớn cho em chồng ngay trước mặt vợ chồng tôi.