Tôi bị hai bên nội ngoại chỉ trích vì... đánh chồng

Sáng hôm sau, khi mẹ chồng tới, tôi mới biết đêm qua anh chạy về nhà ngủ. Mẹ chồng trách móc tôi vì đã đánh chồng. Bà bảo may cho tôi, con trai bà là người hiền lành.

Tôi và chồng cưới nhau được 3 năm, có con trai hơn một tuổi. Chồng tôi là con út trong nhà, được bố mẹ và anh chị cưng chiều nên ham chơi, lười học dù nhà có điều kiện. Tốt nghiệp cấp 3, anh đi làm công nhân rồi yêu và lấy tôi.

Ngay sau khi cưới một tuần, trong bữa cơm tối, bố mẹ chồng đề nghị chúng tôi ra ngoài ở riêng. Bố chồng nói, chỉ có ở riêng, chồng tôi mới học cách lo toan cho gia đình, ở chung cái gì cũng dựa vào bố mẹ. Ông bà nói sẽ hỗ trợ tiền thuê nhà một năm đầu, sau đó vợ chồng tự lo liệu.

Không có người con dâu nào lại thích sống chung với bố mẹ chồng. Huống hồ, ra ở riêng còn được ông bà hỗ trợ tiền nhà thì còn gì bằng. Tôi đồng ý ngay, dù chồng tôi không mặn mà, hồ hởi với chuyện này lắm.

Nhưng sau khi ở riêng, tôi mới thật sự "ngấm đòn", hiểu vì sao bố mẹ chồng lại không muốn cho chúng tôi sống chung. Chồng tôi vô cùng lười biếng, nhược điểm này tôi không thể nhận ra khi yêu.

Tôi bị hai bên nội ngoại chỉ trích vì... đánh chồng-1


Hai vợ chồng cùng đi làm như nhau nhưng tan ca về nhà, anh ấy không động tay động chân vào việc gì cả. Mọi việc trong nhà tôi phải làm từ A đến Z, đề nghị anh chia sẻ thì anh nói từ nhỏ đã không làm nên không quen. Anh ấy làm cũng chỉ dạng đối phó, bày việc ra khiến tôi phải dọn dẹp lại. Dần dần, thay vì sai khiến, tôi tự làm cho nhanh.

Mọi việc không có gì đáng nói cho đến khi con trai ra đời. Ông bà ngoại ở xa không thể hỗ trợ, ông bà nội chỉ thỉnh thoảng sang thăm cháu đúng nghĩa là "thăm". Chồng tôi vẫn thói quen cũ, sau giờ làm là tụ tập, la cà, nhậu nhẹt. Một mình tôi vừa chăm con, vừa lo mọi việc, nhiều khi căng thẳng vô cùng.

Chủ nhật tuần trước, chồng tôi bảo đi uống rượu, không ăn cơm nhà. Con tôi bị ốm, 11h đêm bỗng sốt cao co giật. Lần đầu nuôi con nhỏ, tôi hoảng sợ đến mức chỉ biết khóc và gọi chồng về để đưa con đi viện. Gọi đến 5-6 cuộc anh không bắt máy, tôi đành gọi taxi.

Vào viện, bác sĩ khám xong nói con chỉ bị viêm họng nên cho thuốc mang về. Gần 1h sáng, hai mẹ con về tới phòng trọ, thấy chồng tôi đang nằm ngủ ngon lành. Không kiềm chế nổi cơn tức giận, tôi đập anh ấy dậy, dùng đủ mọi lời lẽ nặng nề chỉ trích. Sau một hồi nghe chửi rủa anh ấy mới tỉnh ngủ, thản nhiên bảo: "Ốm thì đi viện, có chết đâu mà gào ầm lên thế?".

Rồi như bực tức vì mất giấc ngủ, anh ta vơ cái điều khiển tivi ném vào mặt tôi. Cú ném khiến tôi choáng váng mặt mày. Tôi vơ cây chổi lau nhà quật tới tấp vào người anh ta, không ngờ chiếc móc sắt ở chổi cào vào má anh rách một vệt chảy máu.

Cả xóm trọ thức giấc vì ồn ào, chạy sang can ngăn. Chồng tôi ôm mặt kêu tôi đánh chồng, bạo hành anh ấy, chửi tục mấy câu rồi xách xe đi.

Sáng hôm sau, khi mẹ chồng tới, tôi mới biết đêm qua anh chạy về nhà ngủ. Mẹ chồng đến để trách móc tôi vì đã đánh chồng. Bà bảo may cho tôi, con trai bà là người hiền lành, từ nhỏ đã không đánh đấm ai bao giờ. Nếu gặp phải kẻ vũ phu, tôi đã phải trả giá vì hành động ngu ngốc của mình.

Mẹ chồng nói, chồng tôi có thể không nhiều ưu điểm nhưng cũng không tệ đến mức không bảo ban được. Là vợ, tôi phải khéo léo "dạy chồng", đằng này lại dùng bạo lực kiểu ấy, thật không thể chấp nhận được. Sáng nay, mẹ chồng có khuyên anh ấy về nhưng anh không chịu, bảo tôi sang tận nhà xin lỗi mới về.

Nhà chồng chỉ trích tôi đã đành, ngay cả bố mẹ tôi sau khi biết chuyện cũng chê trách tôi ứng xử kém. Chuyện đâu còn có đó, đợi lúc chồng tỉnh rượu thì nói chuyện thẳng thắn với nhau. Đằng này lại đánh nhau đến mức chảy máu thế kia, rõ là chồng tôi hiền lành lắm mới không đánh lại.

Thực ra, nếu anh ấy không ném điều khiển vào mặt tôi, tôi đã không tức giận đến mức như vậy. Sự chịu đựng của con người có giới hạn. Thử hỏi trong lúc con ốm đau, chồng say sưa nhậu nhẹt, lại còn có thái độ vô trách nhiệm, nói những lời vô tâm vô tình như thế, những bà vợ khác nghe sẽ cảm thấy thế nào, còn tôi không chịu được.

Chồng tôi từ hôm xảy ra chuyện vẫn ở bên ông bà nội không về. Mẹ chồng tôi đã hai lần gọi điện, bảo tôi sang xin lỗi chồng một câu, có gì vợ chồng về bảo ban nhau. Các anh chị hàng xóm cũng khuyên tôi nên chịu hạ mình một chút cho êm cửa êm nhà, làm căng quá, có chuyện gì chỉ khổ con.

Tôi thật sự không muốn xin lỗi chồng vì thấy không đáng phải làm như thế. Nhưng cứ để anh ấy ở lì bên ông bà nội cũng không phải cách hay.

Trong trường hợp này, tôi có sai không? Có nên hạ mình một chút như mọi người khuyên không?

 

Theo Dân trí

Xem link gốc Ẩn link gốc https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/toi-bi-hai-ben-noi-ngoai-chi-trich-vi-danh-chong-20240328110945949.htm

Hôn Nhân


Phụ nữ cần chứng minh những gì khi chia tài sản lúc ly hôn?
Trong 14 năm hôn nhân với ông N.V, bà M. luôn vun vén, chu toàn quán xuyến mọi công việc gia đình để chồng an tâm lập nghiệp, ủng hộ sự nghiệp của chồng và đóng góp đáng kể vào tài sản chung. Thế nhưng, khi ra tòa ly hôn bà M. lại chỉ được chia 42% tài sản chung.

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.