Tôi đã lên giường với sếp trong ngày đi lễ đầu năm

Không biết có phải đang đà chán chồng hay do tình cảm đã vơi mà tôi đã buông lỏng bản thân làm chuyện tày đình.

Không biết có phải đang đà chán chồng hay do tình cảm đã vơi mà tôi đã buông lỏng bản thân làm chuyện tày đình.

Người ta vẫn nói: Vui như Tết vậy mà tôi lại vừa phải trải qua một cái Tết buồn chán và tẻ nhạt. Cũng chỉ tại Tết nhất ông chồng tôi tụ tập, chè chén liên miên thành ra toàn những chuyện không đâu, rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, từ việc nhỏ thành chuyện lớn phức tạp. Giận nhau tới nỗi ông chẳng thèm về nhà bố mẹ vợ chúc Tết. Nghĩ mà ức quá nhưng chẳng biết làm sao.

Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang là hướng dẫn viên du lịch của một công ty du lịch có tiếng ở Hà Nội. Còn chồng là dân công trình hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi cưới nhau đã được gần chục năm và đã có 2 con, đủ nếp đủ tẻ. Chồng tôi ngoài tính cục cằn, không khéo ăn nói và thích đàn đúm bạn bè ra thì đủ chuẩn làm một người cha tốt. Anh ta có thể bỏ qua mọi việc đã lên kế hoạch nếu có 1 mối tụ tập vui hơn. Chính vì cái thói đó mà vừa sáng mùng 2 Tết, vợ chồng tôi đã xích mích.

Sáng hôm đó, theo kế hoạch cả nhà tôi về ngoại, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi sẵn sàng về quê thì chồng tôi nhận điện thoại của bạn và hồn nhiên hủy kế hoạch về nhà vợ và nói “Về lúc nào chẳng được, câu nệ!”. Tôi bực mình tự dẫn 2 con về mà không cần bố chúng.

Vậy là tôi liều ở tịt nhà ngoại đến trước hôm đi làm mới về mà cũng chẳng thèm gọi điện hỏi xem ở nhà Tết nhất thế nào, đã hóa vàng hay chưa. Từ hôm đó tới giờ vợ chồng tôi vẫn chưa ai thèm hỏi ai câu nào. Nói chuyện chỉ là miễn cưỡng.

Không biết có phải đang đà chán chồng hay do tình cảm đã vơi mà tôi đã buông lỏng bản thân làm chuyện tày đình. Nghĩ lại thấy bản thân thật vô liêm sỉ và không thể tha thứ.

Chuyện là hôm vừa rồi, phòng tôi có tổ chức đi lễ đầu năm ở chùa Hương, do muốn kết thúc chuyến đi lễ gói gọn trong ngày hôm sau nên chúng tôi quyết định khởi hành từ 1h sáng. Nếu đêm đó xe không hỏng dọc đường thì tôi cũng chẳng có cơ hội làm việc ngu xuẩn ấy. Do phải thay phụ tùng xe mà đêm hôm thì bới đâu ra, cả đoàn chúng tôi đành vạ vật chờ đợi.

Nhân cơ hội ngàn năm có 1 đó, sếp tôi – người hàng ngày tỏ vẻ quan tâm đặc biệt tới tôi nhưng thường bị tôi lảng tránh, anh ta tận dụng triệt để để gạ gẫm, tán tỉnh tôi. Khi ấy, một số nam nhân viên thì lôi bài ra chơi để giết thời gian, 1 số người khác thì đi tìm nhà nghỉ tạm chờ trời sáng. Và tôi cũng đi tìm nhà nghỉ cùng số đó, nhưng là vào nhà nghỉ theo lời mời nhấm nháy của sếp.

Ngày thường tôi tránh sếp như tránh tà vì không muốn đồng nghiệp xì xèo bàn tán chuyện nhân viên với sếp có mối quan hệ ngoài luồng. Vậy mà hôm đó chẳng hiểu ma xui quý khiến thế nào, tôi lại tiếp chuyện nhiệt tình với sếp, rồi lại vô tư đến mức trơ trẽn để tạo điều kiện cho sếp tiếp cận. Rồi thấy sếp mình cũng hay hay, chí ít là hơn ông chồng cục cằn của mình đang giận dỗi vô lý ở nhà kia.

Và chính cái ngày đi lễ đầu năm ấy tôi đã trở thành kẻ phản bội, trở thành người đàn bà lăng loàn nhất. Tôi đã ngoại tình với lý do chán chồng hay gì nữa tôi cũng không thể biết rõ. Chỉ biết rằng, tôi đã lên giường với sếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, rồi còn chu đáo sắp xếp để mình đến lại chỗ hỏng xe trước rồi sếp mới đến, đúng kiểu “ăn vụng biết chùi mép”, thật là đáng khinh. Giờ nghĩ lại không hiểu lòng tự trọng của mình ở đâu mà sáng đó vẫn tiếp tục đi lễ được, nhưng mục đích đi lễ bỗng trở nên ích kỷ lạ thường.

Thay vì cầu tiền tài sức khỏe của cả nhà tôi chỉ cầu mong chuyện kia không bị bại lộ. Dần dần tôi mới thấy bản thân mình quá kinh tởm và ngấm dần sự nhục nhã và tội lỗi với chồng con.

Ngay sau chuyến đi lễ đó, tôi đã lập tức xin nghỉ phép vì sợ đối mặt với sếp và cũng để có thêm thời gian tự kiểm điểm bản thân và suy nghĩ việc có nên nghỉ việc hay không. Thật sự giờ đây cuộc sống của tôi như địa ngục, chồng thì vẫn cảnh giận giận hờn hờn từ trong Tết, mà bản thân thì khổ tâm, dằn vặt vì tội phản bội.

Không biết tới khi nào tôi mới thoát ra được cảnh sống tội lỗi này đây? Hay để thoải mái lòng mình, tôi nên tự thú với chồng để được nhẹ nhõm. Như thế liệu rằng chồng tôi có tha thứ cho tôi không?

Theo PNO


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.