- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tôi hi sinh cả tuổi thanh xuân cho chồng, đáp lại là một tờ giấy ly hôn mỏng manh
Đó là một cái giá quá đắt, nhưng tôi sẽ không hối hận vì sự ra đi này của mình.
Tôi là giáo viên, chồng tôi là nhân viên ngân hàng. Cuộc sống của hai vợ chồng
tương đối ổn định, khá giả. Chúng tôi cũng có một cậu con trai năm nay
học lớp 2. Tôi nhiều lần muốn sinh thêm đứa nữa cho vui nhà nhưng chồng
tôi đều không chịu. Lý do anh đưa ra là anh đã có đủ hai đứa con rồi nên
không cần sinh thêm nữa.
Nói vậy là vì trước khi đến với tôi, chồng tôi đã có một đời vợ và một đứa con gái. Họ sống với nhau được 3 năm thì chia tay. Ban đầu tôi còn phân vân, nghĩ ngợi chuyện ai đúng ai sai trong cuộc hôn nhân trước của anh nhưng sau thì tôi nghĩ tại cái duyên cái số nên chẳng băn khoăn nữa. Tôi đến với chồng khi con riêng của họ đã được 6 tuổi và họ đã li hôn hơn 2 năm.
Cưới nhau được mấy tháng thì cả nhà bên vợ cũ anh đã kéo ra tận nhà chồng tôi đòi chia nhà. Hóa ra khi li hôn, vì nhà chưa hoàn thành, lại chưa có sổ đỏ nên vợ cũ anh không được chia tiền. Nay biết anh cưới vợ mới, sợ mất nhà mất đất nên quay lại đòi. Để yên ổn, tôi đã đưa cho chị ta 50 triệu cho qua việc.
Những học sinh khác vì nghe lời nó mà ghét tôi nên việc dạy dỗ của tôi cũng không còn suôn sẻ nữa. (Ảnh minh họa)
Từ đó, hàng tháng tôi và chồng đều đi thăm con bé - con riêng của chồng tôi. Hồi nhỏ con bé cũng gọi tôi là mẹ, mỗi lần thấy tôi đến nó đều rất mừng. Thế nhưng càng lớn, càng tỏ ra xa cách. Có khi tôi vào lớp gọi nó ra, nó cũng không ra.
Hiện tại, con bé đang học cấp 2 tại trường tôi đang dạy. Ngay từ năm lớp 6, nó đã gây cho tôi hàng tá rắc rối. Nó phao tin với mấy bạn học cùng lớp rằng tôi không thương nó, không cho nó về nhà ba nó chơi. Tôi không để ba nó cho tiền nó đóng học. Tôi còn gọi điện cho mẹ nó chửi mắng mẹ nó…
Nhưng tôi thề là tôi không hề có. Tôi bảo con bé về nhà chơi, nó nói mẹ nó không cho đi. Tháng nào chồng tôi cũng đưa đủ tiền trợ cấp cho mẹ nó. Thế mà nó nói đủ chuyện để biến tôi thành mụ dì ghẻ độc ác trong mắt học sinh. Những học sinh khác vì nghe lời nó mà ghét tôi nên việc dạy dỗ của tôi cũng không còn suôn sẻ nữa.
Đầu năm nay, tôi nhận được tin sẽ chủ nhiệm lớp con bé. Tôi hỏi đổi với cô giáo khác nhưng không đổi được. Ngay khi nhận lớp, tôi đã chán nản khi thấy ánh mắt thù hằn của nó. Từ đó, nó chẳng học hành gì mà cứ phá lớp. Đi học thì mang dép lê, thả thùng, không bảng tên cũng chẳng sách vở gì. Tôi nhắc không được, những giáo viên khác cũng không thể nhắc được. Tôi có nói với chồng thì anh bảo cứ phạt nó nặng vào cho nó sợ.
Một lần, con bé ngang nhiên ngủ trong tiết học của tôi. Bực mình tôi gọi nó dậy rồi hỏi lý do vì sao ngủ trong lớp. Nó trả lời với thái độ ngông nghênh rằng thích ngủ thì ngủ, ai cản được. Tức giận, tôi mắng nó vô lễ, dám tỏ thái độ đó với tôi là xúc phạm tôi. Trước giờ đây là lần đầu tiên tôi mắng nó như vậy.
Vậy mà nó hét lên: "Bà cướp cha tôi, phá gia đình tôi. Bà cướp cả căn nhà mẹ tôi bỏ hết vàng cưới cả đời vào đó. Bà như vậy thì lấy tư cách gì dạy tôi".
Thất vọng hơn là khi nghe tin tôi là nguyên nhân khiến nhà trường đuổi học nó, chồng tôi đã tát tôi. (Ảnh minh họa)
Trời ơi, tôi điếng người, tức giận, thất vọng đến mức. Quá căng thẳng khi vấp phải một học sinh như vậy nên tôi phản ánh với nhà trường. Lần đó, ban giám hiệu mời nó lên làm việc và kỉ luật nghỉ học 3 ngày.
Trên trường đã lộn xộn, về nhà càng khiến tôi mệt mỏi hơn. Mẹ con bé đã kéo cả họ hàng ra đòi đánh tôi vì dám đuổi học con cháu họ. Họ chửi tôi bằng những lời lẽ rất nặng nề. Thất vọng hơn là khi nghe tin tôi là nguyên nhân khiến nhà trường đuổi học nó, chồng tôi đã tát tôi một cái trời giáng. Mẹ chồng hùng hổ chửi tôi và yêu cầu tôi công khai xin lỗi nó giữa hai bên họ hàng. Khung cảnh lúc đó chẳng khác nào đám hát. Tôi bị dồn đến bước đường cùng. Để giữ danh dự, tôi đã không xin lỗi mà quyết định dọn đồ bỏ đi.
Hiện tại, nhà trường đã chuyển con bé qua lớp
khác. Tôi cũng đang hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi hi sinh cả quãng đời
thanh xuân của mình cho chồng, đáp lại là một tờ giấy ly hôn mỏng manh.
Một cái giá quá đắt. Nhưng tôi làm vậy là đúng phải không mọi người?
Theo Trí thức trẻ
-
Tâm sự3 giờ trướcCô hàng xóm nói như 'phủi' khiến tôi tức điên. Kiểu như tôi làm mất vàng thì lỗi do tôi, tôi phải ráng mà chịu.
-
Tâm sự5 giờ trướcTôi không biết anh đã làm gì đến nỗi phải rao bán mảnh đất bố mẹ chồng cho trước khi kết hôn.
-
Tâm sự10 giờ trướcMẹ cậu nghiến răng nói một câu mà cả nhà phải bật cười: "Chờ nó thi xong, con phải lôi ra đánh cho một trận cho bõ tức".
-
Tâm sự14 giờ trướcTại sao phải xách vali rời nhà, trong khi nhà là tài sản chung và người sai đâu phải là mình?
-
Tâm sự16 giờ trướcNgay buổi tối hôm đó, bà chủ giữ tôi ở lại với lý do giúp bà dọn dẹp căn phòng vừa bày biện cho buổi tiệc sinh nhật. Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ thủ thỉ ngọt ngào rằng nếu tôi “chiều” theo ý bà, bà sẽ dành cho tôi một suất là cổ đông trong công ty mà không cần có tiền góp vốn!
-
Tâm sự1 ngày trướcThời buổi này, người yêu cũ cũng có thể trở thành bạn bè. Việc mời họ đến dự đám cưới của mình có gì đâu mà em phải phản ứng gay gắt đến thế?
-
Tâm sự1 ngày trướcNếu được chọn lại, tôi sẽ từ chối chồng ngay hôm anh tỏ tình với mình!
-
Tâm sự1 ngày trướcChấp nhận xa cách vì tương lai đám trẻ, để rồi tôi nhận về chỉ là máu và nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcTrong suốt chuyến đi, thấy người ta có chồng, có vợ, cả nhà sum vầy, quả thật cũng có lúc tôi lặng lẽ lau nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcBiết chồng ngoại tình với hết người này đến người khác nhưng lâu nay tôi cố vờ như không thấy, và sẽ tiếp tục như thế nếu anh vẫn đưa đủ mỗi tháng 30 triệu đồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcNgày đầu về nhà chồng, vừa thay vội chiếc váy cưới, mẹ chồng đã gọi tôi ra rửa nốt đống bát đũa còn lại.
-
Tâm sự2 ngày trướcMột tháng nay, tôi không còn muốn nói chuyện với chồng nữa. Câu nói của chồng ám ảnh tôi trong cả giấc ngủ.