Sự nghèo đói, khổ sở của hai người đàn bà, chị Hiền và bà Bình ở xãĐức Giang (huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh) đã khiến cho họ trở nên nổi tiếng. Dù họchẳng muốn vậy.
Chồng chết, chẳng để lại gì ngoài đứa con thơ. Ngày giỗ, chị Hiền chỉ biếtđưa con sang nhà bà nội để thắp hương, vì chị chẳng thể lập được chiếc bànthờ cho chồng mình.
Cònbà Bình, dù đã ở vào cái tuổi thập cổ lai hy nhưng vẫn chưa từng được sốngtrong ánh đèn điện. Ngôi nhà của bà chỉ có duy nhất một thứ có giá trị. Đólà bức hình của đứa cháu trai cưỡi trên chiếc xe máy được đóng khung treotrên cột nhà không còn trụ.
![]() |
Cơm hết, trong nồi chỉ còn một ít lạc trộn với nước mắm dành cho bữa tối, thằng bé con chị Hiền lại khóc. Chắc nó đói, vì từ ngày lũ đến giờ, nó chưa được bữa nào no |
Những cái đó đã khiến họ trở nên "nổi tiếng" ở vùng quê nghèo Đức Giang. Nơimà mỗi năm có ít nhất 5 cơn lũ “ghé thăm”.
Đếnbàn thờ chồng cũng không có
Chúng tôi trở lại Vũ Quang (Hà Tĩnh) khi cùng đoàn cứu trợ của báo chúngtôi về với người dân chịu thiệt hại nặng nề do hai cơn lũ lịch sử vừa qua,những nỗi kinh hoàng về lũ lụt vẫn còn ám ảnh trong mắt mỗi người dân nơiđây.
Chúng tôi được "giới thiệu" về hộ nghèo Nguyễn Thị Hiền ở xã Đức Giang. Chịcán bộ huyện ủy thông tin rằng, có đến mới chứng kiến được nhiều người dânnơi đây khổ như thế nào.
Conđường dẫn vào nhà chị Hiền ở xóm Cẩm Trang vẫn hằn in những dấu chân trênlớp bùn non nhầy nhụa do trận lũ vừa qua mang lại.
Nhàchị, gọi là thế vì nó vẫn là nơi trú ngụ của hai mẹ con chị, được dựng trênnhững cái cột kèo chỉ lớn hơn cổ tay người lớn một chút, chẳng biết làm saovẫn đứng được trong 2 trận lũ vừa qua.
![]() |
Hai mẹ con sống dựa vào nhau trong túp lều tranh sắp sập vì ngấm nước lũ. Ngày giỗ tết, chị Hiền chỉ biết đưa con qua nhà bà nội để nó thắp hương cho bố nó. Trong nhà chị chẳng có bàn thờ thờ chống |
Trênnền nhà, cháu Trần Văn Chung (5 tuổi) con chị Hiền vẫn đang ngồi cạnh chiếcnồi đã không còn cơm, chỉ còn 1/3 bát nước mắm với lạc rang để dành cho bữatối. Dường như đứa trẻ vẫn còn đói nên cứ khóc ngằn ngặt.
Nhìncon khóc vì đói, chị Hiền cũng khóc. Nhưng nước mắt không chảy, chỉ thấy đôimắt đỏ hoe, sưng mọng vì mất ngủ. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu chịkhóc thương cho hoàn cảnh góa bụa nuôi con khi chồng đã về với thế giới bênkia!
Saucơn bạo bệnh, chồng chị, anh Trần Văn Đoàn đã bỏ hai mẹ con ra đi khi cháuChung vẫn chưa đến tuổi mẫu giáo. Chồng chết, để lại những khoản nợ trongthời gian chữa trị lên đôi vai chị Hiền.
Chẳng có việc làm, ngày ngày chị đành phải gửi con cho bà nội trông, đi làmthuê bất cứ việc gì để kiếm được mấy nghìn đồng mua gạo nuôi con cho quangày đoạn tháng.
Chịôm mặt khóc khi nói về chồng: "Chẳng có bàn thờ, ngày giỗ tết, tôi đưa conqua nhà bà nội để thắp hương cho bố nó".
Trongánh điện tù mù của bóng đèn bé như trái cau, tôi quan sát được những tài sảnmà chị có. Ngoài đứa con ra, tài sản của chị chỉ là 3 chiếc nồi nấu ăn, mấycái bát đũa đã sứt mẻ và chiếc giường đã cũ nát. Nhắc đến trận lũ vừa quakhi hai mẹ con phải ôm nhau chạy cả đêm, chị lại thấy tiếc vì bị trôi mấtchiếc tủ gỗ đặt giữa nhà. Chị kể, đó là tài sản lớn nhất của hai mẹ con dùngđể đựng thực phẩm, cơn lũ ập đến trong đêm đã cuốn đi mất.
“Những ngày lũ vừa qua, hai mẹ con phải chạy qua nhà bà nội tạm trú. Khi connước dữ rút dần, trở về dọn dẹp thì chẳng còn gì. Được mấy kg gạo dự trữ thìcũng bị ngâm trong nước. Tôi phải đi xin hàng xóm từng lon gạo để nấu chocon ăn. Riêng tôi thì vẫn nấu gạo ngâm nước lũ để ăn. Rất may là nhà vẫnchưa bị trôi, nhưng rồi cũng chẳng biết sập lúc nào. Nhà tranh, vách đấtngâm trong nước lũ giờ cũng đã mềm như bùn non”, chị thảng thốt.
![]() |
Người đàn bà nổi tiếng ở xã Đức Giang - bà Đặng Thị Bình. Trong nhà chỉ có 3 thứ mà bà cho là quý giá: Bàn thờ chồng, nồi niêu và... bức ảnh của đứa cháu |
Mónquà ít ỏi của những người đến thăm hai mẹ con chắc chỉ đủ cho họ sống tốttrong thời gian tới. Nhưng rồi chẳng biết họ sẽ sống như thế nào khi đứa trẻvẫn đang phải khóc sau mỗi bữa ăn vì đói, trong ngôi nhà đang đe dọa tínhmạng của họ hàng ngày?
"Nổitiếng" nhờ… nghèo!
ỞĐức Giang còn có một gia đình khác cũng nghèo đến mức "nổi tiếng". Nhắc đếnbà Bình ở thôn Văn Giang thì người dân ở đây liền nói: Họ là tận cùng củacái khổ!
Phảivất vả lắm chúng tôi mới vào tìm đến ngôi nhà của người đàn bà nổi tiếng vìnghèo này. Nhà bà Đặng Thị Bình tọa lạc trên vạt đất chừng 100m2 vắt vẻotrên triền núi cạnh con sông Ngàn Sâu.
Nhàbà Bình không còn thuộc diện “tranh tre nứa lá” cách đây đã 7 năm theochương trình xóa nhà tranh tre nứa lá được triển khai tại Hà Tĩnh. Túp lềutranh xiêu vẹo được thay thế bằng ngôi nhà lợp ngói. Nhà chỉ rộng chừng30m2, chẳng có tường, xung quanh nhà được che lại bằng những tấm phên đã cũnát. Cũng chẳng biết đâu là cửa ra vào, chỉ có một khoảng trống phía trướcđể có thể phân biệt ngoài trời và trong nhà.
Cuộcđời của người đàn bà Đặng Thị Bình là chuỗi ngày dài sống trong nghèo túng.Dường như đối với bà, cái nghèo đã trở thành một thứ tài sản gắn liền vớicuộc đời đầy bất hạnh.
Chồng chết sớm, một tay bà nuôi con lớn lên bằng nghề làm thuê bất cứ thứgì. Rồi một ngày định mệnh, người con gái về thông báo với bà rằng, chị đangmang thai. Hỏi có thai với ai, con bà chẳng nói, bà biết cái gì đã xẩy ravới gia đình mình.
Ngàyngày, tấm thân héo mòn của bà lại leo lên những quả đồi, tìm kiếm những thứgì có thể bán được để về nuôi con, chờ ngày đứa cháu ra đời. Ruộng chẳng có,mức hỗ trợ thường xuyên của nhà nước thời điểm đó chỉ được 15.000/ tháng, bàchẳng thế lý giải nổi tại sao bà, con bà, cháu bà lại có thể vượt qua vàsống đến bây giờ.
Cốgắng quan sát kỹ tôi mới có thể nhìn được một số vật dụng trong nhà bà. BàBình chưa bao giờ được sống trong ánh đèn điện, chỉ nhìn thấy ánh sáng bừnglên trong những căn nhà của hàng xóm.
Trong nhà chẳng có vật dụng gì liên quan đến điện. Chắc những thứ quý giánhất là bức ảnh của đứa cháu, chiếc bàn thờ chồng được làm bằng mấy thanhtre và chiếc thúng đen sì đựng nồi niêu được treo ngay giữa nhà.
![]() |
Chắc tối nay 3 bà cháu mẹ con sẽ có được bữa cơm ấm lòng khi nhận được tiền và gạo cứu trợ của độc giả báo chúng tôi tặng. Nhưng rồi chẳng ai trong chúng tôi biết sắp tới cuộc sống của những con người đau khổ này như thế nào? |
Haitrận lũ vừa qua, nước không ngập vào trong nhà bà. Nhưng nó lại chia cắt 3mẹ con bà cháu với thế giới bên ngoài. Bà nhớ lại những ngày phải chạy từngbữa xin cơm cho cháu vì nước lũ lên, bà chẳng thể làm được gì và trong nhàcũng chẳng có gì tích trữ để ăn. Hàng tháng bà nhận được sự hỗ trợ của nhànước 120.000, nhà có 3 miệng ăn, số tiền đó chẳng đủ để làm gì.
60năm trong cuộc đời cũng là chừng ấy thời gian bà chứng kiến mọi khổ đau đếnvới gia đình mình. Đứa cháu trai ra đời, lớn lên khỏe mạnh chính là niềm anủi lớn nhất của bà. Nhắc đến cháu, bà liền khoe với chúng tôi bức hình chụpcháu đang ngồi trên chiếc xe máy được đóng khung treo trên cột nhà. Bà Bìnhcười tươi khi nhắc đến cháu, nhìn bà cười tôi lại liên tưởng đến câu ngạnngữ “tận cùng của hạnh phúc là nước mắt, tận cùng của đau khổ là nụ cười”.
Rờinhà bà khi chập choạng tối, những ngôi nhà xung quanh đã phủ kín khói từnhững bếp lửa chuẩn bị cho bữa cơm tối. Tôi nán lại trước sân một lúc, nhìnvào, thấy bà đang thắp đèn, lấy gạo nấu cơm chờ đứa cháu đi học về.
Chắctối nay 3 bà cháu mẹ con sẽ có được bữa cơm ấm lòng khi nhận được tiền vàgạo cứu trợ của độc giả báo tặng. Nhưng rồi chẳng ai trong chúng tôi biếtsắp tới cuộc sống của những con người đau khổ này như thế nào?
|
Theo VietNamNet