Bị bán như mónhàng rồi 10 năm đằng đẵng sống tủi nhục trong “địa ngục” trần gian ở nơi đấtkhách, quê người. Giờ đây khi trở về Việt Nam, Hằng vẫn phải sống “chui lủi” đểtrốn án phạt treo lơ lửng trên đầu…

Mảnh đất Đồng Cốc,một xã biên giới nghèo thuộc tỉnh Bắc Giang từ lâu đã được gọi một cái tên chuachát là “làng vượt biên”.

Khi cánh đồng quênghèo trơ gốc rạ, vài trăm gốc vải năm được năm mất chưa đơm hoa, những ngườidân nghèo nơi đây lại khăn gói đi tứ xứ làm thuê làm mướn mưu sinh. Có người rathành phố, người xuống Hà Nội, người vượt biên trái phép sang Trung Quốc, tất cảhọ đều rời quê hương với ước vọng có một cuộc sống tươi sáng hơn.

Một trong số nhữngngười ôm khao khát đổi đời nơi đất khách quê người là những sơn nữ trẻ. Tuynhiên, do thiếu hiểu biết, nhẹ dạ cả tin, không ít người trong số họ bị lừa bánnhư món hàng, chịu cảnh sống ê chề, đầy nước mắt…

Tan vỡ giấcmơ đổi đời

Chúng tôi tìm đếnnhà Nguyễn Thị Hằng, thôn Phúc Kiến, xã Đồng Cốc, người được xem là “bị cắt hộkhẩu” ở xã do vượt biên trái phép.

Thân phận ê chề của sơn nữ ‘vượt biên’ mong đổi đời
Chị Hà Thị Dung kể cho tôi nghe câu chuyện đầy nước mắt của cô em chồng

Hằng không có nhà,theo lời chị Hà Thị Dung, chị dâu Hằng thì hiện tại người nhà cũng không biếtHằng đi đâu, làm gì, hơn một năm nay vẫn “bặt vô âm tín”. “Tội nghiệp nó lắm cáccô ạ”, chị Dung rơm rớm mở lời về cuộc đời đầy nước mắt của người đàn bà vừa mớibước sang tuổi 25 ấy.

Nguyễn Thị Hằng,sinh năm 1986 trong một gia đình dân tộc Tày nghèo. Bố mẹ mất sớm, Hằng và anhtrai chỉ dựa vào 2 sào ruộng, vài mảnh vườn sống lay lắt qua ngày. Năm 2000,cũng giống như nhiều người con gái trong làng lúc bấy giờ: khao khát thoát khỏivùng quê nghèo lam lũ, có cái ăn, cái mặc, được sống sung sướng như những câuchuyện người ta vẫn kể về chốn phồn hoa đất người mà Hằng chưa từng đặt chânđến.

Và thế là khi cóngười làng đánh tiếng rủ Hằng sang Trung Quốc làm may, lương tháng cao, côngviệc nhàn hạ, lại có cả ô tô về đón Hằng đã không ngần ngại đồng ý. Chuẩn bị balô, quần áo, Hằng lên đường với bao hy vọng.

Niềm vui ngắn chẳngtày gang, vừa lên xe, sau khi uống chai nước người đàn bà nọ đưa cho Hằng, côbất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy cô mới biết mình đã bị lừa bán sang Trung Quốcvới giá 3000 tệ. Cô khóc lóc thảm thiết đòi về nhà thì người tự nhận là chủ mớicủa cô hết dỗ ngon, dỗ ngọt, lại dọa đánh đập, chửi mắng…

Cô bị nhốt trongmột phòng kín, nhưng ngày nào cũng có dăm bảy vị khách ghé qua nhòm qua khe cửarồi xì xào điều gì đó mà cô không rõ. Được khoảng 1 tuần, thì cô lại bị mộtngười đàn bà dẫn đi nơi khác. Người này thẳng thắn cho cô biết rằng, bà ta là kẻbuôn người và vừa mua lại cô của người chủ cũ. Đau đớn ê chề, nước mắt lã chã,cô chỉ biết khóc lóc tủi nhục khi thấy thân phận mình chỉ như mớ rau, mớ cỏ màngười ta trao qua đổi lại.

Ở nhà “chủ mới”được 1 tháng, thì Hằng bị bán làm vợ cho một người đàn ông ở Quảng Tây, TrungQuốc.

Không cóthiên đường

Anh chồng “hờ” củaHằng nom cũng ngót 50 tuổi, hơn cả tuổi bố Hằng. Gương mặt có phần gì đó cụcmịch, đần độn, hắn bị thọt một chân, bận một bộ đồ nhàu nhĩ, sau này Hằng mớibiết anh ta đã có “thâm niên” hơn 30 năm làm nghề bốc vác. Tủi nhục lắm, nhưngHằng vẫn tự nhủ, thà bị bán làm vợ người ta còn hơn bị đày đọa trong thân phậngái bán hoa…

Anh ta đưa Hằnglòng vòng qua mấy chuyến xe rồi dừng chân ở một ngôi nhà mái ngói, lụp xụp. Cănnhà nhỏ trống huếch trống hoác, không đồ đạc giá trị. Nhìn mấy chiếc cuốc, xẻngvứt chỏng chơ bên hiên nhà, Hằng biết rằng gia đình cũng làm ruộng như nhà Hằngở quê, một chút hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm ngay lập tức đã bị dập túi bụi.

Cũng kể từ giâyphút bước vào căn nhà ấy, cô gái 16 tuổi đã phải bắt đầu quãng thời gian sốngtủi nhục, đau đớn nhất.

Nhà chồng Hằng cócả thảy 9 người, người nào cũng lầm lầm lì lì ít nói, nhưng Hằng sợ nhất là ánhmắt sắc như dao của bà mẹ chồng. Làm quần quật như trâu ngựa từ sáng sớm đến tốimịt, nhưng bất cứ khi nào chạm mặt là mẹ chồng Hằng lại rủa xả, mắng chửi, mạtsát không thương tiếc.

Thân phận ê chề của sơn nữ ‘vượt biên’ mong đổi đời
16 tuổi ôm ước vọng đổi đời để rồi bị vùi dập ê chề. Giờ đây Hằng trở thành người đàn bà 25 tuổi "không chốn dung thân"... Ảnh minh họa

Người chồng đần độnđã không bênh vực mà ngược lại, nghe lời xúi bẩy của mẹ, hắn thường xuyên đánhđập Hằng bằng những trận đòn nhừ tử.

Đến 2003, Hằng sinhmột cô con gái. Những tưởng có con nhà chồng sẽ đối xử tử tế với mình hơn, nhưngkhông, vừa sinh con được 1 tháng, mẹ chồng đã bắt cô đi làm thuê ở xưởng nhựatái chế và cứ mỗi khi nhác thấy bóng Hằng về là bà ta lại cất giọng chửi rủa.những lời mạt sát, Hằng đoán chừng bà ta căm giận và ghét Hằng đến thế vì sốtiền mà bà ta đã phải vay mượn để “mua” Hằng về… Nghe mẹ xúi, gã chồng bạc nhượclại lôi xềnh xệch Hằng mà đấm, mà đá. Không thể chịu nổi cảnh sống không bằngchết, năm 2008, Hằng quyết tâm bỏ đi.

Vơ vội mấy bộ quầnáo và số tiền 300 tệ dành dụm sau 8 năm trời, Hằng nuốt nước mắt từ biệt đứa conthơ để tìm đường trở về quê hương. Tự nhủ, nếu chuyến này bị bắt lại thì Hằng sẽdùng cái chết để quyên sinh, chứ không chịu mãi mãi làm thân trâu chó…

Nước mắtngày trở về

Thuê xe bỏ trốn đếncửa khẩu Chi Ma thì Hằng bị Công An bắt lại. Số tiền nhỏ dành dụm và ít quần áotư trang cũng bị tạm giữ. Hằng bị nhốt 1 tháng chờ anh trai đến nộp phạt rồi taytrắng trở về sau 8 năm biền biệt.

Trở về nhà, Hằnglại bị cái án phạt “treo lơ lửng trên đầu” do vượt biên trái phép và bị cắt hộkhẩu tại địa phương. 4 tháng sống “chui lủi”, một lần nữa Hằng lại rời quêhương.

“Ngày nó đi, chỉcầm tay chúng tôi mà khóc hết nước mắt, nó bảo: đời nó, ngay từ khi bước sangcái xứ người kia là đã kết thúc rồi, bây giờ không thể trở về quê hương nó sẽkhăn gói đi. Hơn một năm nay nó cũng không thư từ, gọi điện gì về cho gia đình,giờ chúng tôi cũng không biết Hằng đang sống ở đâu? Làm gì?...”, giọng chị Dunglạc đi, mắt hấp háy đỏ.


Theo Lê Trang
Theo Bưu Điện Việt Nam