Chúng ta ngồi đối diện, hơi thở tắc nghẽn trong họng, tim thắt lại bởi em biếtrằng khoảng trời xanh năm xưa  đã sụp đổ và vỡ vụn. Nhưng cái ánh sáng của bầutrời đó chói loá quá, nó bị bào mòn bởi những ê chề mà anh vừa mang lại cho em..

Tình yêu của anh giờ như một phiến đá trơn và lạnh. Em chỉ còn cảm thấy những gờsắc của khe đá làm chảy máu và những vỉa nham thạch sót lại của những dấu vết áiân, của bất hạnh và hạnh phúc. Khi mà anh đã phụ tình yêu của em …

Anh chắc không thể biết hết những ê chề đớn đau mà em phải chịu. Đến giờ em mớihiểu tình yêu giống như con chim nhỏ bay đến vườn nhà hót véo von, rồi một ngàysẽ lại bay đi mất. Tình yêu ban đầu biến đổi mọi thứ to lớn lên gấp trăm lần vàđẹp đẽ hơn dưới ánh sáng vàng kỳ ảo thiên biến vạn hóa của nó. Nay trở nên tămtối, vạn vật trở nên lẻ bóng và hèn mọn. Tưởng chừng tình yêu vừa biến đổi từvàng thau sang màu đồng sét rỉ. Tình yêu chỉ còn như một đồng xu nhỏ mất giá.Đau buồn và tiếc nuối thay những con đường, những ngọn tháp đã dầy công xâycất…bây giờ  sụp đổ tan tành. Em không nghĩ rằng cuộc tình lại ngắn ngủi và đauđớn đến thế…

Thư gửi người đàn ông phụ tình

 Ảnh internet

Thật lạ lùng, mấy hôm trời đang hanh khô vì gió lạnh bỗng dội về một trận bãolớn. Đường phố mướt mát dưới mưa và hàng ngàn lá xanh bay cuồng trong gió. Phốco ro trong gió lạnh. Cảm giác của bão dông,  nỗi ám ảnh sau cuộc chia ly đènặng lên trái tim em. Ngôi nhà tầng ba chung cư nhìn ra phía Hồ Tây cứ run rẩynhư chực sập xuống. Nước mưa hắt vào tận giường ngủ nhưng em cũng chẳng buồn dậyđóng lại cửa. Lâu lắm rồi, từ ngày dắt con từ bỏ ngôi nhà cũ em mới lại có cáicảm giác sợ hãi đến ớn lạnh như bây giờ.

Ngôi nhà này em mới sơn lại, hôm đó chính anh đã vẽ lên tường những con sóng màuxanh tràn xuống từ ô cửa sổ. Anh bảo anh muốn cho em có cảm giác lúc nào trongnhà cũng đầy sóng và gió biển. Em còn bật cười khi nghe anh  nói rằng: đấy chínhlà tình yêu của anh dành cho em. Để em luôn nghe được những âm thanh của lời yêuthương anh gửi tới mỗi lúc chúng mình không ở bên nhau. Bây giờ những âm thanhtrở nên chờn rợn giữa tiếng mưa rơi lách tách không ngừng. Em chỉ nhìn thấy mộtmàu đen tràn lên từ những cơn sóng biển ngay chính ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm vềanh.

Trong bóng chiều đổ xuống, tiếng chuông vọng lại từ nhà thờ Cửa Bắc ngân dàinhững bài thánh ca bỗng trở nên ai oán. Em cảm thấy dường như không chịu đựngnổi. Mọi sự vẫn hiện hữu, tiếng chuông cửa gấp gáp và vội vàng, nụ hôn tham lamlúc cánh cửa vừa hé và anh ào vào. Tình yêu trong em sau ngày ly hôn chồng đãđược hồi sinh. Rất nhiều người đàn ông em quen và lãng quên chưa có ai khiếntrái tim em lại mê tơi trong tình yêu như thế và cũng để lại nhiều xót xa ê chềnhư anh.

Ngày quen anh, có một người bạn gái đã nói với em rằng: yêu đàn ông trẻ rất vuivẻ và đầy thi vị, nhưng khi hết thúc lại thật bẽ bàng. Bạn em cũng yêu một ngườiđàn ông kém tám tuổi. Ban đầu tưởng như không có gì chia cắt nổi anh ta khỏi côấy. Nhưng chỉ sau hai năm, người đàn ông kia đã thay lòng. Bạn em bắt gặp anh tatrên giường với một cô gái trẻ, lên cơn ghen cô lao vào đánh tình địch. Anh tađã nói với cô ấy rằng: cô hãy soi gương đi…Và lôi cô bé nhân tình ra cửa sau khiném lại cho cô ấy một mảnh gương soi.

Sau lần đó cô ấy đã thề sẽ không bao giờ yêu người kém tuổi. Chuyện của cô ấyluôn làm em chạnh lòng. Em luôn hiểu rằng giữa em và anh là một hố ngăn cách sâuthẳm của thời gian.  Khoảng cách đó khiến em  không  đủ tự tin để phô bày trướcthiên hạ tình yêu của mình. Nhưng anh cuồng nhiệt quá, anh luôn biết cách khoevề em với bạn bè. Anh còn giới thiệu em với mẹ anh. Em nhớ mãi ánh mắt đầy lo sợcủa mẹ anh hôm anh đưa em đến chơi nhà. Tim em thắt lại khi nghe bà nói rằng: “Chị giúp em nó tìm một cô bạn gái tốt nhé…”.

Tựnhiên lần đó em mới hiểu rằng tình yêu không thể làm thay đổi mọi thứ như anhvẫn từng khẳng định. Tình yêu không làm cho ý nghĩ các bà mẹ phóng khoáng hơn.Men say của ái tình không thể tách rời bổn phận. Em không phải là người dành choanh. Đâu đó ở phương trời Tây kia báo vẫn đăng tin đám cưới của Elizabet Taylovới người chồng thứ bảy kém mười lăm tuổi.

Casỹ Madonna vừa tuyên bố sẽ kết hôn với anh chàng kém hai mươi ba tuổi. Nhữngchuyện đó vẫn không thể tác động đến nếp nghĩ của bao con người vốn đã chịu cảngàn năm lối tư duy phương Đông cổ điển ở đất nước này. Em biết rằng những mốitình của em và anh thật khó được chấp nhận trước con mắt của mọi người. Nhưngchính anh đã làm em thay đổi suy nghĩ. Tình yêu của anh đã thuyết phục em tinrằng chẳng có gì là không thể khi mà người ta yêu nhau.

Anh bảo ở đời này anh chưa biết sợ cái gì. Anh bất chấp tất cả thiên hạ chỉ cầncó em là đủ. Tình yêu của anh không cần tiền bạc hay hành lý. Tiên đoán về mộtsự chia xa nào ư? Thật vô nghĩa. Linh cảm về bất hạnh nào ư? Mọi điều đều có thểkiểm soát đuợc khi mà chúng ta chỉ cần dang đôi cánh để đi tới hạnh phúc. Đốivới chúng mình, không có ngày thứ hai hay ngày thứ bảy. Tất cả đều như một ngàycủa tình yêu và hạnh phúc. Anh còn  bảo rằng lũ người kia thật đáng thương vìchẳng biết thế nào là tình ái. Lũ người ấy bị cửa đóng then cài và trên tường họ luôn  treo một cái gương to tướng phi nghi thức ngay trong phòng ngủ. Vậy họlàm sao hiểu nổi là chúng ta có thể làm được  mọi thứ khi mà tình yêu ngự trị.Tình yêu không cần luân lý, không cần những giới hạn hay  khoảng cách. Không cónghi thức nào nằm trong giới hạn của bầu trời…

Bây giờ  ánh sáng ấy chỉ còn lướt lại trong tiềm thức. Càng nhớ về, em càng cảmthấy thương cho sự ngây thơ của mình. Anh đã kéo em theo những cảm hứng điên rồcủa tình yêu và xác thịt. Em cảm thấy bị quy phục bởi thứ ánh sáng kỳ diệu anhmang tới. Chưa bao giờ em cảm thấy mình thiếu lý trí đến thế. Em đã  mê muội vớithiên đường của anh  mở ra. Em lây theo niềm tin của anh. Và em cũng nghĩ rằng ởđời này sẽ làm được tất cả mọi việc chỉ cần có tình yêu.

Tại sao lại không thể lấy một người đàn ông kém tuổi khi mà anh ta có đầy đủphẩm chất và sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Em đã rất hạnh phúctrong tình yêu với anh. Chưa có ai đem đến cho em cái cảm giác được che chở nhưanh đã làm. Nhiều tháng năm trôi qua như thế, em đã quen có anh ở bên cạnh. Hainăm, tình yêu của anh ngấm vào huyết quản như dòng máu chảy trong cơ thể của em.Em đã quá quen mùi mồ hôi và tiếng bước chân gấp gáp của anh mỗi lần đến cửa.Chúng mình chỉ còn nói về một hôn lễ tưng bừng.

Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, từ lúc em nghe mẹ anh điện thoại và nói rằng anhsẽ cưới vợ. Người con gái ấy là con của bạn thân mẹ anh. Cô ấy ít hơn anh nămtuổi và mới đi học ở nước ngoài về. Và quan trọng là anh đã làm cho cô ý cóthai…

Mẹanh dịu dàng nói: “Cháu là một phụ nữ tốt, rồi cháu sẽ gặp được người phùhợp…”. Em không biết sẽ phải nói gì với anh bây giờ. Em hiểu lòng mẹ anh, bàkhông thể chấp nhận anh sẽ lấy một người vợ hơn tuổi và lại đã từng có một đờichồng như em.

Rất nhiều lần anh bảo với em rằng trong con người em là một lò lửa của nhữngkhát khao. Ngọn lửa ấy đã thiêu đốt anh. Anh chỉ muốn chết cháy cùng với em.Nhưng anh đâu có biết rằng chính anh đã nhóm lên ngọn lửa đó trong em và hôm nayngọn lửa đã thiêu rụi niềm tin cuối cùng mà em dành cho anh.

Vàhôm nay, anh và em đang ngồi đây. Anh không dám nhìn thẳng vào em, nhìn anh cómột vẻ sự ngượng ngùng xa cách. Anh đến và thú nhận với em về một lỡ lầm. Cô gáimà mẹ anh sắp đặt trong cuộc hội ngộ gia đình mấy tháng trước trót mang bầu,đúng như lời mẹ anh nói với em. Anh xin lỗi em và bảo đó là một sai lầm khó thathứ. Đêm ấy, mẹ anh ép anh uống rượu đến say mèm và anh không còn nhớ chuyện gìđã xảy ra. Cô bé ấy ngày mai lên phòng đăng ký kết hôn cùng với anh. Anh luôn làngười đàn ông đầy trách nhiệm nên khó làm khác được. Giống như anh đã từng làmcho em tin vào tình yêu bất diệt hơn hai năm qua.

Cuối cùng anh cũng có khuyết điểm giống như muôn gã đàn ông khác. Cuối cùng anhcũng đã chọn được cho mình một cách để phụ tình em. Anh đã không hoàn hảo như emtưởng. Cái bản năng trong anh vẫn mạnh hơn tất cả mọi ngôn từ xáo rỗng mà anhluôn nói cho em biết về tình yêu đích thực.  Em chưa đủ kinh nghiệm để hiểu rằngtrong mỗi người đàn ông bản năng luôn làm mờ lý trí. Chính vì thế mà đã có biếtbao nhiêu những bi kịch của ái tình đã xảy ra. Nào là cắt cổ người tình, nào làđốt xác, nào là đánh ghen. Tất cả cũng chỉ vì cái bản năng thú tính trong mỗingười đàn ông ở đời này.

Emcứ nghĩ rằng có thể chế ngự được bản năng ấy khi ta dám hy sinh cho một điều lýtưởng thiêng liêng. Em vẫn hão huyền nghĩ rằng tình yêu đích thực sẽ cứu rỗi mọisai lầm. Nhưng em đã lầm. Anh không thánh thiện đến thế. Anh cũng chỉ như tất cảmọi gã đàn ông khác luôn cho mình cái quyền đi chinh phục đàn bà. Những ngườiđàn bà như em không đủ tỉnh táo để nhận ra chẳng có gì là tuyệt đối. Tình yêukhông chiến thắng được sự tham lam ích kỷ trong mỗi người đàn ông.

Emkhông muốn nghe thêm một lời dối trá nào nữa từ anh. Bởi ngày hôm nay anh đã dậyem nhận ra sự đáng sợ của lòng người. Anh nhận mọi lỗi lầm về mình với lời xinlỗi trơn tru. Em còn biết nói gì! Giá như anh giống như người đàn ông trẻ tuổimà bạn em từng kể. Anh ném vào mặt em một mảnh gương cho em tự nhận ra mình đãtrở nên cũ kỹ và héo mòn như thế nào, hẳn em sẽ có cách để mà quên anh. Nhưnganh lại không làm vậy. Đôi mắt của anh vẫn đầy lửa và ăn năn. Đôi mắt dường nhưvẫn rực lên một niềm đam mê chất ngất về một mối tình tuyệt vọng. Mà ở đó em vàanh là hai kẻ nạn nhân trong một trò chơi đầy tính toán của mẹ anh. Em bây giờkhông cảm thấy hận anh và cũng không thể giận mẹ anh. Bà đã làm đúng theo tráitim của một bà mẹ yêu con. Chỉ có em là chẳng hiểu gì về tình yêu và lòng người…Em đã yêu với tất cả niềm tin thánh thiện vào một phép nhiệm màu…

Thế là giấc mơ về một thiên đường yêu đương đã sụp đổ, sẽ chẳng bao giờ nữa emcòn tin rằng có một tình yêu vĩnh viễn ở đời như anh từng nói ngày mình yêunhau. Em ảo tưởng quá chăng, hay cố tình tin những điều không bao giờ có thật ởđời này. Em nhớ có một người nói rằng tình yêu không vĩnh cửu, chả ai yêu aimãi. Nhưng sao em vẫn hy vọng rằng anh sẽ là tình yêu đích thực mà em tìm kiếm.Suốt hai năm qua, em đã sống với ảo tưởng đó và em đã từng hạnh phúc.

Hai năm, đó là giấc mơ của em, là khoảng trời xanh anh mang về cho em. Là cảthiên đường bình yên mà em chờ đợi. Thiên đường cho một người đàn bà như em nghỉchân cuối chặng đường đời. Có thể rất nhiều người đàn ông không thể hiểu tìnhyêu có ý nghĩa như thế nào đối với mỗi người đàn bà.  Bởi đấy là hạnh phúc chocả cuộc đời của họ.  Người đàn ông như mái nhà, là sự chở che và chia xẻ,  lànỗi nhớ và sự hờn ghen, là đời sống có mưa rơi, có nắng đổ…

Tình yêu là mùa hè, là mùa đông, là mùa xuân và cũng là mùa thu cuối cùng. Nhưngrất nhiều người đàn ông đã phụ tình yêu ấy, họ không trân trọng những yêu thươngvà không gìn giữ những kỷ niệm.  Cũng như anh, em sợ rằng sẽ đến một ngày anhkhông nhận biết thế nào là sự chân thành và chung thủy. Anh không hiểu rằng đểcó được một tình yêu đích thực người ta cũng cần biết hy sinh. Sự hy sinh nhữngthói quen và bản năng tham lam vô độ trong mỗi con người. Em cũng như bao ngườiđàn bà khác ngày đêm đã hiến dâng và tận nguyện cả đời mình mong được nhận lạimột tình yêu trọn vẹn.

Giá như có thể nói với anh và những người đàn ông rằng: Hạnh phúc không phải chỉlà sự kiếm tìm. Hạnh phúc là anh biết nâng niu những cái đang có bên mình. Chodù là những thói quen, nhưng chính những thói quen ấy đã làm nên nhân cách.Những người đàn bà như em vẫn có quyền hy vọng về một mối tình chung thủy. Cóthể ngày hôm nay anh ra đi, em sẽ rất đau buồn, nhưng em tin vẫn có một ngườiđàn ông nào khác sẽ nhận mặt được  tình yêu đích thực trong mỗi người đàn bà màchỉ dành riêng cho họ. Và người đàn ông đó sẽ giữ gìn cẩn thận. Liệu họ có phụtình em không, như anh?

T.H