Tôi quen người đàn ôngnày trước khi chia tay anh Sa. Nhìn lại, tôi thấy đây là một cách cư xửkhông đúng. Gần như là ngoại tình. Tôi đã chia tay anh một cách hơi phũphàng và đã làm anh tổn thương.
Thu Minh đã tâm sự như thếkhi được hỏi về chuyện tình yêu trong quá khứ của chị với nhạcsĩ Hoài Sa.
4 mối tình đi qua 17 năm yêuđương đã dệt nên một Thu Minh của ngày hôm nay về cả cách sống lẫn cách hát.
Cách sống đấy là gì, và cáchhát đó là gì, không phải được gọi tên bằng khái niệm vì như Thu Minh tựnhận, cô ít sống bằng khái niệm định sẵn. Những điều thầm kín suốt hơn 20năm qua để đổi một cách tương đối những thứ gần giống những dòng khái niệmđó, sẽ như một sự lý giải “tại sao?”, để Thu Minh vẫn là Thu Minh và ThuMinh, qua cuộc trò chuyện này, biết đâu, sẽ không phải như bạn nghĩ.
![]() |
Ca sỹ Thu Minh |
Sau Hoài Sa, là mộthố đen
PV: -Lạiphải nhắc một điều cũ, có thể chị không thích-Diva thứ 5. Đành rằng chữ Divaở Việt Nam hơi…danh hão, và có lúc rất dễ dãi (ví dụ, có cả một tờ báo tổchức bình chọn Diva), nhưng đến thời điểm này, con số 5, vẫn ít ai nghĩ đếnchị!
Thu Minh:- Tôi không quan tâm. Thực ra chữ Diva ở nước ngoài nó ổn lắm, mang lại cho casĩ một đời sống quá sung túc và cả sự trân trọng đúng nghĩa một Diva. Nhưngở Việt Nam thì Diva nghèo hơn ngôi sao thị trường. Một khi chữ danh khônggắn với chữ thực thì tôi quan tâm làm gì.Tiêu chí tôi đặt ra bao lâu nay, làgiải thưởng không quan trọng. Điều quan tâm của tôi là hãy làm tốt sự lựachọn của mình để mình tiếp tục vẫn tồn tại, tên tuổi vẫn hot để thu nhập tốthơn. Còn chạy theo những điều hão mà không có thu nhập thì vô nghĩa lắm. Tôikhông dành thời gian cho những định nghĩa gây mệt mỏi cho mình.
Mặc dù không phải là ca sĩqua trường lớp chính quy về thanh nhạc, nhưng với sự học hỏi tìm tòi về kỹthuật thanh nhạc lẫn khám phá bản thân cho tới lúc này, tôi có sự tự tin vàkiêu hãnh riêng. Tôi luôn bình thản, đam mê; luôn biết yêu tiếng hát củamình và yêu những phút giây mình đứng trên sân khấu để hát hơn là nghĩ đếnnhững vụ lợi và hào nhoáng xung quanh.
Tôi vẫn cảm ơn vốn liếng củanhững năm trong trường múa, để khi lên sân khấu tay chân tôi không bị thừathãi. Những động tác hình thể ảnh hưởng từ múa (chứ không phải là nhảy), nógóp phần làm cho cách trình diễn và giọng hát của tôi được gợi cảm hơn.
Luôn vỗ ngực xưng mình…sexy, sẽ khiến người khác đoán, cô này chắc lăng loàn lắm. Thế nào, người tađoán đúng, hay chị…chính chuyên?
Tôi chả dại nhận mình chínhchuyên, hay đúng hơn là tôi chẳng nhàm chán đến thế, nhưng chắc chắn để làmmất hình ảnh một người phụ nữ trong mắt mọi người thì không rồi. Tôi cũngchưa bao giờ làm phiền giấy mực báo chí bằng những scandal tình ái hoặcnhững hình ảnh mang tính chất thác loạn, hay cặp kè với đại gia nọ, đại giakia. Chuyện cướp chồng, hay ve vãn chồng người khác cũng không có. Tôi cũngchẳng bao giờ có sự cố “hở hàng” hay “lộ hàng”. Như vậy có chính chuyên haykhông, thì tôi dành câu trả lời cho người khác.
Tính đến thời điểm này, điềumà tôi cho là mình hư hỏng nhất, là lần tôi đi massage ở Mỹ, mà do đàn ônglàm. Khi đến tiệm, không thấy nhân viên nữ, tôi hỏi tại sao lại thế, họ giảithích, bàn tay của người đàn ông mang điện cực dương, tiếp xúc với nữ thì sẽtốt hơn là nữ làm cho nữ. Và kết quả là tôi rất…mắc cỡ vì có lẽ tôi chưaquen. Về sau, khi đi massage, thực sự tôi lại thích nam giới làm hơn.
![]() |
Nhưng thời buổi này màcòn chính chuyên được, thì hoặc là hàng hiếm, hoặc là…không bình thường!
Chắc là thế. Nhất là chínhchuyên theo nghĩa sách vở. Nhưng, nó cũng có những điều khác rõ rệt giữa cácthế hệ. Mẹ tôi là một người rất tôn trọng truyền thống, suy nghĩ hơi cổđiển, thậm chí là cổ hủ. Nói thẳng một điều, với mẹ tôi, việc quan hệ tìnhdục trước hôn nhân là một điều gì đó rất tội lỗi. Khi mẹ biết chuyện đó, coinhư tôi thuộc vào danh sách “nhúng chàm” và phải lấy người đó. Mặc dù mẹ rấtthương tôi, nhưng do suy nghĩ khác nhau, nên tôi thấy đôi lúc, tôi cũng gặpkhông ít áp lực từ gia đình.
Thế mà, mẹ vẫn chưa “bắt”được chị lấy chồng. Phải chăng, sự phản kháng “chế độ chính chuyên” của ThuMinh quá lớn?
Bắt thì không, nhưng mà muốntôi phải lấy chồng, thì cũng đã nhiều lần rồi. 8 năm cuộc tình đầu (với anhHoài Sa), mẹ tôi rất sốt ruột. Hai gia đình đã đi lại và tính chuyện. Nhưngrồi, chúng tôi chia tay, mẹ đã khóc. Để rồi, với cuộc tình sau đó, tôi cũngmuốn chứng minh cho mẹ biết con gái mẹ sẽ vuông tròn. Và rồi tôi cố gắng,tôi chịu đựng một kẻ không chung thủy suốt 4 năm trời để rồi nhận ra rằng,tình yêu không chỉ có màu hồng, màu trắng mà còn có cả màu xám, màu đen nữa.
4 năm, chị chịu đựng giỏithế ư?
Tôi là người chịu đựng rấtgiỏi. Có lẽ, một phần của sự chịu đựng, cũng để chứng minh cho mẹ tôi biết,việc tôi bỏ cuộc tình 8 năm với anh Sa để lựa chọn người này là đúng.
Khi chia tay anh Sa, cả giớica sĩ người ta nhìn tôi không ra gì. Họ đều phẫn nộ và lên án tôi kiểu nhưtham vàng bỏ ngãi. Họ cũng biết người thứ hai đó và dè bỉu rằng: “để xembỏ Sa, quen tay đó thì sẽ quen được bao lâu”. Lúc đó, người đó cũng khátốt với tôi và tôi cũng có thời gian đầu hạnh phúc, nên không nhìn ra đượcnhững mảng tối. Tôi quyết tâm một điều, nếu người đàn ông đó đào hoa nhưngười ta đồn đại, thì tôi sẽ cho anh ta thấy rằng tôi xứng đáng để anh tachọn tôi làm vợ và ngược lại tôi cũng muốn chứng minh cho mọi người thấyrằng, tôi chia tay anh Sa một cách có lý do.
Tôi cứ cố gắng níu kéo, cốgắng kỳ vọng thay đổi người đàn ông đó bằng sự chân thành của mình, nhưngbản chất con người là thứ không thể thay đổi được. Và tôi là người thuacuộc.
Thu Minh đã đối mặt vớisự “thua cuộc” của mình như thế nào, khi trước đó, dư luận đã ném vào chịnhững ánh nhìn không mấy thiện cảm khi chị bỏ Hoài Sa như chị nói?
Tôi bình thản, vì tôi đã họcthêm được một số điều. Điều tôi hài lòng là tôi khám phá ra những thế giớikhác xung quanh mình, hạnh phúc có và những điều kinh khủng cũng có. Và tôibản lĩnh hơn.
Nó cũng giúp tôi có được mộtbài học cư xử, để mình không cư xử với tình yêu như với anh Sa. Bởi vì, tôiquen người đàn ông này trước khi tôi chia tay anh Sa. Nhìn lại, tôi thấy đâylà một cách cư xử không đúng. Gần như là ngoại tình. Khi anh Sa biết ra, tôinói thẳng với anh và tôi dứt anh vì tôi biết mình không thể quay lại đượcnữa. Tôi đã chia tay anh một cách hơi phũ phàng và đã làm anh tổn thương. Đểrồi sau này bước đến với những cuộc tình khác, tôi không làm cho ai phải tổnthương như vậy nữa.
![]() |
Vẫn chưa là bến đỗ
17 năm là một chặng đườngkhá dài với bao thay đổi. Hoài Sa đã vợ con đề huề, còn chị vẫn một mình. Cókhi nào chị cảm thấy chạnh lòng không?
Không. Mỗi người một địnhmệnh và tôi hài lòng với điều đó. Có một vài lần tôi có gặp vợ anh Sa. Cô ấykhá dễ thương. Chúng tôi cũng có nói chuyện về anh Sa, trong những câuchuyện bình thường của cô ấy, tôi cảm nhận được cô ấy yêu anh Sa đến mứcnào, yêu hơn cả tôi yêu anh Sa ngày trước nữa. Và điều đó, tôi thực sự mừngcho anh ấy và tôi khẳng định, cô ấy xứng đáng với anh Sa gấp nhiều lần sovới tôi.
Thời gian này, nghe tronggiọng hát của chị có điều gì đó không được vui, không được hạnh phúc. Nhưchị từng nói, mỗi lần chị hát đều mang dấu ấn cảm xúc thật của tình cảmmình. Xin thẳng thắn, chị đang tan vỡ?
Nói chung là thế. Tôi đã trảiqua nhiều vấn đề trong tình cảm. Đau khổ có, thất vọng có, thậm chí có lúcmuốn bung mình ra mãnh liệt, cào xé.
Nhưng cách đây một nămkhi gặp chị, tôi thấy chị rất vui và ấm áp với cuộc tình đang có. Vậy, nhữngngày hạnh phúc ấy, sao đã bỏ chị (hoặc sao chị bỏ nó)?
Không thể nào thiếu hai chữduyên số. Thực sự với cuộc tình này, tôi đã rất hạnh phúc, rất tin tưởng,rất chắc chắn những gì mình sẽ có được trong tầm tay, nhưng tôi không ngờcuối cùng nó vẫn chưa là bến đỗ. Điều đó làm tôi thực sự ngạc nhiên bởi vìcả hai đều rất tự tin với tình cảm của mình.Tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưnghình như vẫn chưa đủ.
Đây là một cuộc tình chia taykhông có một sự trách móc gì nhau cả. Nhưng, nếu chọn một bến đỗ, anh cũngchưa phải là người thích hợp và “chịu đựng” được tôi hay đúng hơn, tôi cũngkhông phải là một người vợ như anh mong muốn. Bởi vì điều mà anh mong muốn,tôi không thể nào đem đến cho anh được. Thà tôi không nổi tiếng, không bịcuốn theo những đam mê công việc. Khổ nỗi, tôi sinh ra đã như một con chim,mà một con chim thì không thể nào là không hót được. Rất khó cho một ngườiđàn ông chấp nhận vợ mình liên tục ôm va li bay hết nơi này qua nơi kháctheo những khát vọng nghề nghiệp.
Người ta hay đổ cho địnhmệnh, chị cũng không ngoại lệ. Được biết anh chị sống xa nhau về mặt khônggian, và chịu đựng được những ngày xa cách, thì việc về chung một mái nhà,đâu phải là điều nặng nề đến như vậy?
Dù sao chăng nữa mỗi ngườicó một cá tính và một định mệnh. Tôi cũng có hứa hẹn nhưng 4 năm trôi qua,anh không thể chờ đợi được. Anh thấy nản. Anh cảm thấy mệt mỏi và không thểđợi được nữa. Bốn năm qua hai người chờ đợi một ngày về với nhau, nhưng rồicông việc của anh ấy và công việc của tôi đều chưa cho phép cả hai đều ởcùng một chỗ. Mà tôi cũng không thể thanh thản được khi ngồi yên một chỗ,trong khi năng lượng ca hát vẫn còn quá sung sức. Tôi vẫn còn quá đam mê.
![]() |
Nhưng để lấy nhau, nhiềungười vẫn học bài học cay đắng của những người từng đổ vỡ là đừng nên yêunhau quá!
Thì mọi chuyện cũng đã khôngthành. Với tôi, bạn đời là có nhiều điều phù hợp với mình và quan trọng làcó thể chịu đựng được nhau ở một số thứ, phải thông cảm với nhau. Trong tìnhcảm có một điều rất kỳ cục, càng yêu nhau thì lại càng dễ tự ái, càng muốnsăn sóc quan tâm nhiều hơn, càng “soi” nhiều hơn, dễ khó chịu nếu người kiakhông cùng ý mình. Không yêu lắm, thì mọi chuyện có thể bình thường được,không đến nỗi trầm trọng.
Cuộc chia tay này, tôi đã tìmthấy thanh thản bởi vì hai bên vẫn dành tình cảm yêu quý nhau. Trong tráitim tôi vẫn có hình ảnh của anh, một người đàn ông rất tốt. Một cuộc tìnhkết thúc rất nhẹ. Không cắn rứt. Không dằn vặt nhau. Tôi không ân hận gì cả,vì những gì đã làm cho anh, tôi cũng đã làm hết rồi.
Sau 4 lần đổ vỡ, chị cóngại yêu hoặc ngại đàn ông không?
Không. Với tôi thì cả 4 cuộctình, cuộc nào cũng có dấu ấn riêng. Tôi luôn trân trọng những người đã từngđến với mình cho dù họ đem đến sự đau khổ cho tôi hay tôi đem đến sự đau khổcho họ. Thế mới là cuộc sống. Cả hai đều giúp nhau trưởng thành hơn trongcuộc sống. Tôi sẽ không ngừng yêu và vẫn luôn chào đón người đàn ông mới.Tôi tin, trên đời vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt.
Nhưng nhiều khi, đàn ôngtốt lên hay xấu đi, là do đàn bà!
Cũng có thể. Nhưng người phụnữ làm được như vậy, thì họ phản bản lĩnh và hi sinh nhiều lắm. Tôi đã từnglàm, nhưng có lẽ cái sự chịu đựng hi sinh của tôi vẫn chưa đủ. 9 tầng địangục, tôi mới chỉ đi đến tầng thứ 7 thôi. Tôi không đủ can đảm để đi đếntầng cuối cùng, để trở thành người phụ nữ như anh nói.
Quay lại với âm nhạc, gầnnhư mỗi lần Thu Minh xuất hiện, luôn có một điều gì mới mẻ. Không chịu “ngồiyên” như thế, có bao giờ chị sợ mình cạn vốn?
Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.Âm nhạc với tôi là một nguồn cảm hứng qua từng giai đoạn. Trừ khi là tôichán hát, hoặc tư duy tôi bắt đầu chậm đi. Ai cũng đến lúc đó nhưng giờ thìchưa phải lúc. Tôi vẫn đang sung sức. Tôi không chịu được sự một màu.
Thời gian này chị đang“mưa” Đường cong, chị có bị áp lực “hiện tượng” Uyên Linh?
Tôi chẳng bị áp lực gì cả.Thí sinh Uyên Linh hay các thí sinh khác từ các cuộc thi hát, từ xưa vẫn hátcác bài hát độc quyền của tôi rất nhiều, nhưng không có điều gì làm tôikhông vui cả, thậm chí là ủng hộ.
Chuyện thí sinh Uyên Linh vớiĐường cong, do cách viết của báo chí, vô tình giới hạn bị đẩy đi quá xa. Vôtình cũng tội cho Uyên Linh, vì người ta làm cho cô bé một cái mũ quá lớn.
Sau gần 20 năm tôi vẫn ở đây,ngồi đây, vẫn ở một vị trí mà nói thật, tôi cảm nhận được sự trân trọng củanhững người bạn đồng nghiệp, có lượng khán giả rất ổn định. Tôi tự tin vàobản lĩnh của mình, vào sức lực của mình.
Theo Người nổi tiếng