Quán cà phê tối thứ bảy đôngđúc, nhưng anh đã chọn bàn trong góc khuất, khá yên tĩnh; vừa đủ ánh sáng đểchúng ta nhận ra những thay đổi trong nhau. Anh già đi một ít. Em thì xinh hơn,cứng rắn hơn nhiều. Anh giờ đã là một bác sĩ tài giỏi. Em cũng đã là cô sinhviên năm thứ ba. Đó là tất cả những thay đổi giữa hai chúng ta. Ánh mắt anh nhìnem đắm đuối sau bao năm xa cách làm em ngượng ngùng quên đi những câu hỏi mìnhđã sắp đặt từ nhà. Đang luống cuống chưa biết bắt đầu từ đâu thì anh nói:

>>
>>
>>
>>

Nói cho anh biết về em trong nămnăm qua?

Em ư? Sau khi bị anh bỏ rơi, emgần như chết đi sống lại mấy lần. Em đã rất hận anh. Sau đó em quyết định họclại, và bây giờ thì em đang ngồi trước mặt anh.

Hãy tha lỗi cho anh. Thực ra anhvẫn dõi theo từng bước chân em.

Tại sao? Tại sao ngày đó anh bỏrơi em?

Anh...

Nói đi, có phải vì em không cóbằng cấp, không nghề nghiệp. Hay tại em không cho khi anh đòi "chuyện ấy"?

Em xúc động lay lay chiếc bàn làmhai ly cốc tai chênh chao. Nước mắt lặn xuống đáy cốc.

Em bình tĩnh, nghe anh nói đã.Tại vì...

Vì sao? Vì em không môn đăng hộđối, hay...

Đừng nghĩ thế tội anh, vì...tạivì có lần em đến nhà anh, lúc ra về em đá con Milu nhà anh, rồi chửi thề nữa. Emnhớ không? Mà anh thì rất yêu con Milu.

Tôi đã tha thứ cho anh ấy mộtcách nhanh chóng. Tôi vẫn yêu anh ấy bà ạ.

Tình

Bà ngốc lắm. Tại sao bà dễ tinnhư thế nhỉ. Nếu hắn yêu bà, thì tại sao hắn bỏ rơi bà suốt năm năm trời? Vớilại, chuyện bà đá con chó nhà hắn, giả sử có thật thì lý do đó cũng rất vô lý.

Linh nói đúng, nhưng em đã biệnhộ cho anh, rằng anh rất yêu con Milu. Linh lại càng có lý hơn khi đưa ra dẫnchứng rằng con Milu không thể hơn em được. Em và con Milu ai quan trọng hơn hảanh? Nhưng em không muốn tin điều đó. Em chấp nhận lời đề nghị của anh là chúngta làm lại từ đầu. Nhưng, sau những nụ hôn say đắm của buổi hò hẹn cuối trướclúc em ra lại trường, anh nói: "Ngày mai anh bận trực không đi tiễn em được, emra học giỏi, giữ sức khỏe nhé". Một chút thất vọng dấy lên trong em, nhưng emlại bỏ qua. Với em, cứu người là trên hết. Anh cũng hứa là sẽ gọi điện và lênmạng "chát" sau. Em tin anh.

Khốn. Làm gì có thể loại yêu nhưvậy chứ.

Bà cho tôi số điện thoại vànickname của hắn. Tôi sẽ lột trần bộ mặt hắn cho bà tỏ tường.

Em nửa muốn che đậy cho anh, nênđã bao biện; nửa muốn biết rõ con người thật của anh như thế nào, nên đã choLinh số điện thoại, nickname của anh. Em hồi hộp, lo lắng chờ đợi.

Chiyeuminhem: Linh à! Tại sao emlại gọi nhầm vào máy anh, để giờ lúc nào anh cũng nghĩ về em thế này?

TuongLinh: Em cũng không biếtnữa.

Chiyeuminhem: Anh nghĩ đó là địnhmệnh. Định mệnh sắp đặt em đến với anh.

Chiyeuminhem: Mỗi ngày không gọiđiện không chát với em trên mạng, anh không thể nào làm việc được.

TuongLinh: Nhưng, chúng ta chưabao giờ gặp nhau.

Chiyeuminhem: Anh biết, nhất địnhanh sẽ tìm gặp em bằng được.

Chiyeuminhem: Linh biết anh thíchem nhất ở điểm nào không?

TuongLinh: Sao cơ?

Chiyeuminhem: Đấy! Anh thích nhấtlà từ "sao cơ". Rất Hà Nội.

Chiyeuminhem: Anh tưởng tượng rangười con gái Hà Thành trắng như trứng gà bóc, da thịt mát lạnh. Chỉ nghĩ đến đóthôi anh đã muốn tan ra.

Chiyeuminhem: Anh yêu em mất rồiLinh ạ.

Đấy. Ông "người yêu" của bà làthế đấy. Giờ thì hết đường bao che nhá. Em không tin vào tai mình nữa. Anh khôngthể là thế. Những nụ hôn, những lời hứa ngọt ngào từ môi anh chẳng lẽ là giảdối? Chúng ta đâu còn trẻ con nữa mà bông đùa nhau.

Không, tôi nghĩ chát trên mạnganh ấy đùa vậy thôi. Có biết mặt nhau đâu mà sợ. Với lại nói vậy đâu có mất gì.

Em cãi lại nó. Em khăng khăng đếnmức cô bạn thân chửi mắng em ngu ngốc, mù quáng. Nó lôi em xềnh xệch ra mạng. Nóthao tác một cách nhanh chóng.

Tình

Chiyeuminhem: Linh à! Nhớ em quáđi mất. Vào cùng anh đi.

TuongLinh: Em là con gái làm saođi một mình được.

Chiyeuminhem: Anh ước thời giantrôi thật nhanh, đến ngày anh ra Hà Nội tập huấn, anh sẽ được gặp em.

TuongLinh: Thứ năm tới cơ quan emcó Tour đi QB đấy! Nhưng không biết em có được đi tour đó không.

Chiyeuminhem: Em cố gắng xin sếpđi tour đó nhé. QB gần chỗ anh lắm.

TuongLinh: Nhưng lúc đó anh bậnđi làm rồi còn đâu.

Chiyeuminhem: Anh sẽ xin nghỉ.Anh sẽ đến gặp em.

TuongLinh: Anh có đưa em đi chơikhông?

Chiyeuminhem: Anh sẽ đi cùng trờicuối đất với em, em yêu ạ!

Bà đọc cho kĩ đi. Sao? chưa tinà. Bà mở nick của bà ra mà chát với hắn. Mọi việc sẽ rõ cả thôi mà.

Em run lập cập gõ từng nút phím.Nick anh sáng khuôn mặt cười, nụ cười vàng ệch, vô cảm.

Mobiphon...: Anh lên mạng lâuchưa?

Chiyeuminhem: Đủ để đợi em!

Mobiphon...: Sao biết em lên màđợi?

Chiyeuminhem: Anh linh cảm đượcanh sẽ gặp em giờ này, phút này.

Chiyeuminhem: Nhớ em quá H ơi!

Mobiphon...: Hôm nay anh khôngtrực à?

TuongLinh: Anh chát với ai nữa à?

Chiyeuminhem: Đâu có. Anh đọc báovà chát với mỗi em thôi.

Bà hết chối chưa? Tên yêu râuxanh này ngu thật đấy, mắc lừa dễ như chơi. Mà hắn hám gái đẹp, hám giàu lắm.Gớm! Nghe tôi giới thiệu tôi làm hướng dẫn viên du lịch, hắn sáng mắt lên. Càngsướng khi nghe tôi nói ba mẹ tôi làm ở ngân hàng Công thương. Tôi không ngờ mộtthằng đểu giả như vậy mà bà cũng chết mê chết mệt.

Đầu em ong ong. Những ngón tay emđờ ra trước bàn phím, em không thể nhấc lên hay dìm nó xuống được. Linh thấy vậyliền quay bàn phím về hướng nó. Tay nó lướt từ bàn phím này sang bàn phím khác.

TuongLinh: OK! Em sẽ cố gắng sắpxếp để đi bằng được chuyến này.

Chiyeuminhem: OK! Anh đợi. Anh sẽlàm cho em hạnh phúc Linh ạ.

Mobiphon...: Anh à! khoảng thứ tưhoặc thứ năm này em về quê. Anh ra ga đón em nhé!

Chiyeuminhem: Thứ năm tuần sau ư?Anh xin lỗi em. Hôm đó anh bận làm rồi.

Mobiphon...: Anh xin đổi ca đượckhông?

Chiyeuminhem: Anh sợ là không emạ...

Mobiphon...: Thôi được. Cứu ngườilà trên hết anh ạ.

Chiyeuminhem: Chỉ có em là hiểuvà thông cảm cho công việc của anh thôi. Yêu em nhất/

Em lảo đảo trước những dòng chữcủa anh viết ra. Sự thật là thế ư? Anh đã lừa dối em, lừa dối niềm tin và tìnhyêu mà em dành cho anh bấy lâu nay. Em thấy mình bị xúc phạm. Em chạy nhanh rakhỏi quán chát mặc cho anh và Linh đổ trận mưa phím rào rào.

Tình

Thứ năm. 12h.

098... Linh à! Anh đang ở kháchsạn Đại Nam, đường Trương Pháp. Em đến ngay nhé.

092...  Ok! Đợi em!

098... Sao lâu thế em yêu. Anhđợi dài cả cổ rồi nè. Bắt đền em đấy!

...

098... Đã gần nửa tiếng rồi đấy.Anh sẽ "nghiền nát" em ra Linh ạ!

092... Em đang đến, cách chỗ anhkhoảng hai cây số.

14h15"

098... Anh không nghĩ chưa đầyhai cây số mà em đi hết hai tiếng đồng hồ. Anh hết kiên nhẫn rồi đấy.

- Ha ha đáng đời thằng cáo. Nằmđấy mà đợi. Bà xem thằng "người yêu" của bà nó chung thủy chưa kìa.

- Thôi. Bà làm ơn để tôi yên.

- Ô hay...

098... Linh ơi, em có lừa anhkhông đấy? Nói cho anh biết đi.

...

18h30"

098... Cám ơn em đã cho anh mộtbài học về sự nhẹ dạ cả tin. Chào em!

- Điện thoại của bà có tin nhắnkìa.

Giọng Linh thét bên tai làm emsực tỉnh. Nó đọc tin nhắn rồi cười nắc nẻ, đắc chí. Em run rẩy cầm điện thoại.Em thừa biết đó là tin nhắn của anh, nhưng lại thầm mong đó không phải là anh.Em muốn delete đi nhưng ngón tay em dò dẫm tìm phím open. Em vội vàng như sợ đểvuột mất một điều gì đó. Đúng rồi, em sợ vuột mất một tình yêu. Tình yêu em dànhcho anh là thật, nhưng anh đã đánh rơi nó, một lần, hai lần và mãi mãi.

Theo Nguyễn Thị Hợi
Đời sống GĐ