Ngay từ khi tôi 28, 29 tuổi, nhiều người cứ cuống quýt giục tôi phải lấy chồng.
Cứ như thể nếu tôi không lấy chồng thì nền hoà bình của thế giới sẽ bị
đe doạ. Thấy tôi cứ mãi đi về một mình, trong khi bạn bè thì đã con bồng
con bế. Nhiều người lại nghĩ với cái giọng thương cảm, chắc do tôi vừa
già vừa xấu nên chẳng có ai yêu, nên tôi mới không thể lấy được chồng.
Nhưng
sự thật thì hoàn toàn ngược lại, có lẽ khi tôi nói ra, 100 người thì sẽ
có đủ 100 người không tin. Nói tôi đang kể một câu chuyện viển vông. Vì
xét cho cùng, làm gì có cô gái nào, lại từ chối cơ hội làm “hoàng hậu”,
nhất là phụ nữ ở “ tầm tuổi” như tôi. Ấy thế mà tôi - một cô gái vừa
chẳng có nhan sắc, vừa có tuổi, lại sẵn sang từ bỏ chiếc vương miện mà
nhiều người mơ ước.
Ở tuổi 30, tôi gặp và yêu một
người đàn ông có sự nghiệp lớn. Nói nôm na thì anh đúng là mẫu “soái ca”
trong mấy cuốn ngôn tình mà hồi trẻ tôi vẫn mơ mộng. Tình yêu của chúng
tôi, thực sự người ngoài nhìn vào còn cảm thấy ganh tị. Nhất là những
cô gái xung quanh anh ấy, họ luôn ganh tị sao tôi lại có thể có được
người đàn ông ấy. Anh vừa có tiền bạc, vừa có địa vị, lại có một ngoại hình không tệ.
Ấy
thế mà thời gian này, tôi bỗng dưng cảm thấy chán nản, mệt mỏi với mối
quan hệ này. Vì tôi nhận ra, cái anh mong muốn ở tôi, khác với những gì
mà tôi đang sống. Anh vẫn thường nói, anh thấy tôi làm việc nhiều quá
anh xót.

Tôi nghĩ, chính bởi phong thái tự tin của tôi, đã chinh phục được anh, cuốn hút được anh. (Ảnh minh họa)
Tôi
làm nghệ thuật, truyền thông. Cho tới nay cũng đã được ngót 10 năm.
Hiện tại, tôi có tên tuổi trong lĩnh vực này. Tôi có một vị trí cao
trong công việc, và một mức thu nhập không tệ. Đổi lại, công việc hàng
ngày của tôi rất bận rộn. Có những hôm tôi phải làm việc tới 20 giờ một
ngày. Vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi, hay chán nản với công
việc. Bởi tôi thực sự yêu thích chúng, đam mê chúng.
Cũng
chính nhờ công việc, mới tái sinh ra tôi ngày hôm nay. Từ một cô bé
nhút nhát, tôi trở thành người phụ nữ độc lập, tự tin và hãnh tiến, nhờ
làm việc, nhờ có những thành tựu trong công việc. Tôi nghĩ, chính bởi
phong thái tự tin của tôi, đã chinh phục được anh, cuốn hút được anh.
Ấy
thế mà bây giờ anh lại muốn tôi dừng tất cả lại. Anh nói kết hôn xong,
tôi hãy gác lại mọi công việc. Anh chỉ muốn vợ ở nhà, ngày ngày đi
shopping rồi đi làm đẹp, chăm sóc dạy dỗ các con. Mọi việc tiền bạc bên
ngoài thì để anh lo. Tôi biết, đúng là anh ấy thừa, rất thừa điều kiện
để lo cho tôi và các con tôi sống một cuộc đời nhung lụa suốt đời, đó là
người đàn ông mà có lẽ tôi từng mơ ước khi còn trẻ.
Nhưng đến giờ phút này, nếu phải từ bỏ mọi thứ, mọi sự nghiệp
mà mình đang gây dựng để theo anh, để làm vợ anh, thì tôi không muốn,
cương quyết không muốn. Có người sẽ bảo, là do tình yêu của tôi chưa đủ
lớn, nhưng tôi ko muốn phân tích nó lớn hay nhỏ. Tôi chỉ tự hỏi, giữa
việc sống để làm việc, để làm chủ cuộc đời mình, với việc trở thành vợ
của anh, và chẳng làm gì cả? Tôi muốn sống thế nào? Tôi hiểu tôi muốn
sống thế này, độc lập tự chủ, chẳng phụ thuộc ai hết.
Tuần
trước, anh dùng nhẫn kim cương để cầu hôn tôi, nhìn chiếc nhẫn phát
sang lấp lánh, tôi bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh. Tôi bỗng dưng sợ hãi
trước lời cầu hôn của anh, sợ hãi với việc trở thành “vợ" của anh. Và
cuối cùng thì tôi đã từ chối. Tôi đã không chìa tay ra để anh xỏ nhẫn
kim cương vào. Bởi vì tôi không sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mà mình đang
có để chỉ lấy 1 thứ duy nhất là "chồng".

Tôi đã lựa chọn công việc, để làm chủ cuộc đời mình. (Ảnh minh họa)
Anh
rất sốc trước hành động của tôi. Anh nói tôi quá bảo thủ, quá ích kỉ.
Anh nói trong một gia đình, muốn được hạnh phúc viên mãn, thì người phụ
nữ phải biết chấp nhận hi sinh. Hi sinh sự nghiệp để giữ vững tổ ấm gia
đình, thì có gì là sai chứ? Tại sao tôi lại ích kỉ như vậy.
Tôi
hỏi anh: “Thế hay là anh bỏ việc đi, anh ở nhà lo cho con cái, lo cho
gia đình giúp em, mọi việc kiếm tiền bên ngoài em sẽ lo”. Anh cười trừ:
“Em nghĩ gì thế, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng”. Nghe anh trả lời xong, tôi xoay lưng bước đi.
Tôi
nói chuyện với mẹ của tôi. Bà là người luôn mong mỏi tôi lấy chồng
nhất. Tôi bảo mẹ, con có làm sai không, khi con từ chối lời cầu hôn của
anh ấy? Mẹ tôi bảo: “Không, con không sai, con đã làm đúng. Mẹ cũng ko
đồng ý nếu con từ bỏ tất cả, mọi thứ con đang có, chỉ để làm vợ của
người ta. Con chỉ có thể là con khi con được làm việc, được làm những
thứ con thích. Thực ra vì con như thế này nên người ta mới yêu con. Mẹ
nuôi con ăn học để con được sống cuộc đời tự lập, chứ không phải để con
sống phụ thuộc vào ai. Con hãy cân nhắc nếu cân bằng được cả hai thứ thì
đó là điều tốt nhất. Nhưng nếu bắt buộc phải lựa chọn, thì con phải
chọn sống một cuộc đời mà con được làm chủ”.
Giữa việc được trở thành vợ của đại gia,
được sống trong nhung lụa, nhưng không phải làm gì, với việc làm việc,
để làm chủ cuộc đời mình. Tôi đã lựa chọn công việc, để làm chủ cuộc đời
mình. Bởi tôi nghĩ, cuộc đời của tôi, phải do tôi làm chủ, vận mệnh của
tôi, phải do tôi quyết định, chứ không phải là một đại gia, hay một
người nào đó mang danh xưng "Chồng”.
Tôi vẫn là gái ế chồng ở tuổi 30. Nhưng tôi lại thấy viên mãn, hài lòng và hạnh phúc.
Theo Tí thức trẻ
Theo Tí thức trẻ