Thật bất hạnh khi tôi nhìnthấy anh vào một ngày mà tôi nghĩ là ngày buồn nhất trong cuộc sống của tôi, khitôi nhớ anh muốn phát điên, tay cứ cầm điện thoại nâng lên rồi hạ xuống định gọiđiện cho anh, nghĩ rằng chỉ cần nghe giọng anh là đủ.

Hôm ấy lại là ngày mưa, lòng buồnbã mênh mang nên tôi chọn một quán nhỏ để ngồi co ro với cái nỗi đau như cấu xétinh thần mình. Và trong cơn mưa tầm tã ấy, tôi nhìn thấy anh, nhưng trớ trêuthay anh bước vào đíng cái quán tôi đang ngồi với một người con gái khác, rấtnồng nàn...

Tôi đã chết lặng khi nhìn thấyhình ảnh ấy, vậy mà tôi đã nghĩ giờ này, lúc này anh cũng đang nằm co ro ở nhà,cũng cảm thấy ân hận và đau xót vì đã chửi rủa tôi không tiếc lời, anh sẽ ân hậnrằng đã làm tổn thương cái tình yêu quá đỗi cuồng nhiệt của tôi và sẽ tha thứcho tôi. Tôi đã nghĩ rằng, đàn ông mà, ai chẳng cần được yêu một người yêu mìnhhết lòng hết dạ, yêu đến cuồng nhiệt và say sưa như tình yêu của tôi đã dành choanh. Nhưng tôi đã lầm, những sai lầm có lẽ không thể dung thứ được, giờ sai lầmấy nó làm buốt giá trái tim tôi từng giờ và hàng ngày. 

Tôi đã yêu và...

Ảnh minh họa

Tôi không tin trong mắt mình hìnhảnh của anh và người con gái kia, một người hoàn toàn mới, tôi chưa từng gặp,anh đã không hề phí phạm thời gian để đau khổ mà đã kịp có một tình yêu mới,không phải tôi.

Tôi như nghẹn thở, không dám nhìnvào anh và người bạn gái mới kia, tôi gục đầu xuống bàn như ngủ, như muốn rằngmình sẽ chết đi ngay trong giây phút ấy...

Anh là một người anh họ xa củatôi, xa kiểu bắn "7 tầm đại bác" mới tới, nhưng vì dây mơ rễ má nên chúng tôi cónhiều điều kiện tiếp xúc với nhau. Khi tôi vào học cấp 3 thì tôi và anh chungtrường, anh hơn tôi một lớp, từ ngày gần anh nhiều hơn anh đã như một thần tượngtrong mắt tôi, tôi thường hình dung anh giống trong "Huyền thoại mùa thu", tứclà có cái vẻ vừa hoang dã, vừa nam tính mà lại thật ngọt ngào.

Anh luôn coi tôi là cô em gái bébỏng và thường đến chở tôi đi học, bênh vực tôi khi tôi bị bất công, bị chèn ép.Tôi có anh bên cạnh giống như thần bảo hộ, cho nên luôn hãnh diện, luôn tự hàovà vênh váo. Nhất là khi anh có nhiều cô gái ngưỡng mộ, thèm ở cái vị trí đượcngồi sau xe của anh như tôi mà không được, thì cái sự tự hào của tôi lại càngtăng gấp bội phần.

Nhưng, những năm tháng ngọt ngàođó dù kéo dài đến 2 năm cấp 3 thì cũng qua nhanh khi anh thi thoảng bỏ tôi đimột mình để đón đưa một cô bạn cùng lớp anh. Lần đó, trái tim cô gái mới lớn củatôi đã vô cùng buốt giá khi nghe tin đồn rằng anh và cô bạn cùng lớp kia yêunhau. Lần tôi dò hỏi anh rằng họ đồn có đúng không, anh búng mũi tôi cười nói: "thìđâu có gì sai đâu, lớn lên yêu đương là chuyện bình thường mà. Anh sẽ "tuyển"cho em một thằng bạn qua chở em đi học".

Tôi sững sờ không nói, tôi vừa ởvị trí bị bỏ rơi lại vừa thấy tim mình nó bị sao ấy, cứ thổn thức, ức nghẹnkhông rõ ra làm sao. Tôi bĩu môi từ chối cái sự chu đáo của anh khi ngày hôm sauanh giới thiệu ngay một gã trai khác đến đón tôi đi học, anh bảo gã này đã tươngtư tôi từ lâu rồi, tôi cấm cẳn: "Em cũng có chân đạp xe được".

Cùng với sự kiện anh có bạn gáithì tôi cũng lại trở thành cái bia cho mọi người nhìn vào và trêu chọc, mọingười nói tôi bị bỏ rơi, bị "đá". Nhưng anh có tiếng là anh họ nên mọi ngườicũng không dám trêu chọc nhiều, chỉ thương cô em gái tội nghiệp bị "chị dâu"chiếm chỗ. Không ai biết tôi buồn đến mức nào, suốt một thời gian tôi không họchành được gì, tôi không định nghĩa nổi tại sao mình lại như vậy, tôi thường nhớđến anh và luôn dõi mắt kiếm tìm hình ảnh của anh ở trong trường. Rồi anh tốtnghiệp và đi học đại học, chẳng hiểu vì sao tôi cũng lại lũn cũn theo anh thivào cái trường đó. Cả nhà tôi mừng lắm vì hai anh em học chung thì sẽ có điềukiện bảo ban, chăm sóc nhau.

Tôi thì cứ ôm một nỗi buồn kì lạđi lặng lẽ bên anh và luôn có một trạng thái ngớ ngẩn là hồi hộp đến nghẹt thởmỗi khi nhìn thấy bóng dáng anh. Sau này, tôi mới hiểu đó chính là tình yêu, mộttình yêu thật nồng nàn mà chính tôi cũng không hiểu được. Tôi từng thấy sướngrung khi biết tin anh đã chia tay cô bạn gái "chiếm chỗ" của tôi năm nào. Tôi đãđến bên cạnh định an ủi, chăm sóc và giúp anh đỡ buồn, nhưng anh không buồn nhưtôi nghĩ, anh chỉ đơn giản nói rằng "chuyện gì phải đến cũng đến thôi".

Nhưng những ngày tháng anh "ởkhông" là những tháng ngày tôi hạnh phúc biết bao vì anh có toàn bộ thời giancho tôi, nào đưa đi ăn, nào đến nhà bạn này, bạn kia, nào chở tôi đi học và chởvề...

Nhưng cũng lại rất nhanh chóngnhững ngày đi học chung, chiều về anh lại cáo bận khiến tôi chưng hửng tự bắt xeôm về nhà. Rồi tôi nhìn thấy anh có một cô gái khác ngồi ôm lưng anh thật ấm ápvà tình tứ. Đã rất nhiều lần, ngồi sau xe anh, tôi thèm cái cảm giác được ôm đếnthế, tôi muốn được dựa vào lưng anh, nghe hơi ấm từ anh lan tỏa trong lồng ngựcmình.

Tôi chưa bao giờ dám làm như thế,tôi là cô em còn anh là ông anh, gần nhà, gần ngõ, đôi khi tôi chỉ nghĩ rằngmình mơ mộng thôi chứ anh em sao mà được yêu nhau? Cái ý nghĩ anh em không đượcyêu nhau đã bắt tôi chỉ đứng nhìn anh và nhìn những cô gái đi qua cuộc đời anh.Mỗi lần anh bỏ người yêu là một lần tôi sung sướng cười mãi không thôi, tôi chỉcầu cho anh không yêu được ai, không yêu ai và cũng không lấy vợ.

Thực tế thì những tình yêu đến vàđi với anh thật nhanh, anh đào hoa, anh đẹp trai và nam tính nên hút hồn biếtbao cô gái, anh từng tự hào nói với tôi: "Anh cưa ai cũng đổ cả, con gái bâygiờ sao yêu dễ thế chứ?!". Tôi nghe anh nói mà buốt lòng vì anh đâu biết,chính cô em gái của anh còn rất khao khát có anh chứ nói gì đến những cô gáikhác.

Đến năm thứ 4 đại học, khi ấy tôiđã lớn, đã đếm trên đầu ít nhất 7 mối tình, 7 cô gái đã đi qua cuộc sống của anh,lúc ấy tôi cũng mới biết rằng tôi hoàn toàn được quyền yêu anh, bởi anh và tôihọ quá xa, không còn liên quan gì đến vấn đề huyết thống cả. Chỉ là bố mẹ tôi vàbố mẹ anh thân nhau nên cứ thấy gần. Khi hiểu ra vấn đề đó, tôi đã suy nghĩ rấtkĩ rằng tôi sẽ quyết giành lấy tình yêu về phía mình, tôi quyết sẽ nói lời yêuvới anh.

Tôi nghĩ, anh cũng sẽ nghĩ nhưtôi, rằng anh yêu tôi nhưng vì huyết thống nên không dám đến gần nhau. Tôi đãđặt nhiều giả thiết rằng nếu anh không yêu tôi thì tại sao anh lại có thể chămsóc tôi kĩ càng đến vậy, những khi tôi ốm đau, anh sẵn sàng bỏ người yêu để đưađón, trông nom tôi. Chính vì thế mà tôi thích ốm, nhiều khi mưa gió, cứ lao rađường cho ướt nhoét để ốm.

Nhưng, tôi chẳng tìm được cơ hộinào để nói với anh vì khi học năm thứ 4 đến khi anh tốt nghiệp đi làm, có một côgái vẫn kè kè bên anh. Đó là người yêu thứ 8 của anh. Tôi quyết định phải mộtlần giả vờ ốm để giữ anh bên cạnh và để nhân lúc yếu mềm sẽ nói với anh về tìnhcảm của tôi. Tôi cứ định nói rồi lại thôi rồi lại định nói và khi tôi sắp sửaquyết tâm thì đùng một cái tin anh lấy vợ làm tôi choáng váng.

Bố mẹ tôi chỉ nói một câu: "Cáibọn trẻ bây giờ, cứ yêu là chửa tướng ra rồi lại đòi cưới gấp gáp, đúng là hưqúa" và rồi lại tất bật cùng bố mẹ anh lo chuẩn bị đám cưới. Tôi như chết đicái thời gian ấy. Tất cả mọi thứ cứ trôi qua trong bồng bềnh những nỗi buồn,bồng bềnh những chán nản và đau khổ, tôi trở nên âu sầu, đau đớn và ủ ê. Tôikhông thể nào thoát ra khỏi những buồn chán đó, nhất là khi nhìn thấy hai vợchồng anh vui vẻ dắt tay nhau đi.

Bấy nhiêu năm hình bóng anh đã ởtrong tâm trí tôi, tôi không thể nào dứt bỏ anh ra được. Cũng nhiều khi tôi nghĩ,một người đàn ông đã hết yêu người này đến người khác và lấy vợ rồi, mình còn tơtưởng đến làm chi, còn bao nhiêu người đang chờ đợi mình đây thì lại chả thèm đểý. Bạn bè tôi cũng băn khoăn không hiểu sao tôi cứ thờ ơ chẳng yêu ai, tính tìnhmỗi ngày một khó tính hơn.

Không hiểu tôi bị quỷ ám hay saomà càng nhìn thấy anh hạnh phúc, tôi lại càng ngưỡng mộ và thèm có anh hơn. Tôinuôi cái chí là phải làm cho vợ chồng anh xa nhau, để tôi được chiếm hữu anh.Xung quanh tôi, những cặp vợ chồng trẻ li dị ngày càng có xu hướng gia tăngthành ra, ý nghĩ đen tối đấy lại càng nung nấu trong đầu tôi.

Tôi tìm nhiều cách tiếp cận anhhơn, hơi một tí cũng nhờ vả anh, kể cả khi con anh ốm đau, buổi trưa đi làm thìtôi săn đón anh đi ăn cơm cùng, chiều toàn mượn cớ không có xe để đòi anh chở vềnhà...Sự khăng khít ấy, tôi đã làm vợ anh nhăn trán, cau mày nhiều lần, tôi biết,anh vẫn coi tôi như em gái nên anh cũng hay chiều cái sự đỏng đảnh của tôi. Càngtiếp cận anh, thấy anh ngưỡng mộ vợ, tôi lại càng thần tượng anh hơn, ao ướcđược anh ngưỡng mộ như ngưỡng mộ vợ mình, tôi lại càng thêm khao khát có anh.Rồi, một lần tôi đã làm một việc mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không tin nổi vào "khảnăng" của mình, cái "khả năng" hèn hạ để đoạt được những mong muốn của mình.

Hôm ấy, là ngày trời mưa, mưa dầmdề buồn chán. Tôi ngồi nhà nhắn tin cho anh, thấy anh nói vợ con anh về ngoại,mưa quá chưa về được, anh ở nhà một mình đang buồn. Anh rủ tôi sang chơi cho vui.Tôi như mở cờ trong bụng và một ý nghĩ xẹt qua đầu rất nhanh và rõ ràng. Trướckhi khi sang nhà anh, tôi leo lên tắc xi đi đến một địa chỉ mà tôi biết mua mộtloại thuốc mà giờ tôi cũng không dám nói tên ra vì ngượng. Rồi tôi run rẩy đếnnhà anh.

Anh vui vẻ rủ tôi chơi cá ngựa,trò mà thi thoảng chúng tôi vẫn chơi hồi nhỏ. Tôi chơi trong tâm trạng rối bờirồi tôi quyết định rót nước, cho thứ thuốc đó vào và rồi không lâu sau, đôi mắtanh nhìn tôi đầy dục tính. Chuyện gì đến cũng đến, cả tôi cũng ngủ thiếp đi khimột tiếng hét thất thanh vang lên. Tôi mở choàng mắt thì thấy anh cũng chồm dậy,ngơ ngác, bàng hoàng, đôi mắt như tuyệt vọng khi nhìn thấy vợ anh ôm cậu contrai bé bỏng chạy ào đi trong cảnh mưa gió bão bùng.

Một chút sung sướng đã ở lạitrong đầu tôi vì như thế kế hoạch của tôi đã hoàn thành được đến 80%, còn anhthì lộ rõ vẻ bàng hoàng, hoảng hốt trên mặt. Anh mặc vội quần lao ra ngoài trờimưa theo vợ rồi một lúc sau lững thững đi về, thất thần và buồn. Tôi lôi khăn ralau người cho anh, anh quay lại tát tôi một cái trời giáng. Tôi đau đớn, bẽ bàngnhưng như cơn điên đã lên đến đỉnh điểm, tôi thổ  lộ tình yêu tôi giành cho anh,rồi những đau khổ tôi từng phải chịu. Anh nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ, khôngnói không rằng, đẩy tôi đi ra khỏi nhà.

Tôi thấy tổn thương kinh khủng,đời con gái tôi đã trao cho anh mà anh không hề xót thương tôi dù chỉ là mộtgiây. Cũng từ đó anh không hề nhìn đến tôi, dù cho tôi đã nhắn tin cho anh rấtnhiều cái tin, thậm chí tôi xin lỗi cả chuyện mà tôi nói: "không biết tại saoxảy ra", nhưng anh không nhắn lại. Gần một năm sau thì gia đình anh kết thúc, vợanh không tha thứ cho anh, chị chấm dứt tình cảm từ ngày đó. Tôi nhìn thấy sựđau khổ của anh, tôi từng muốn đến nói với vợ anh rằng lỗi là do tôi, nhưng tôikhông thể nào làm được điều đó, tôi lại thường cảm thấy sung sướng nhiều hơn vìcái ý nghĩ anh tự do, anh sắp là của tôi sắp thành hiện thực.

Trớ trêu thay nửa năm sau ngày vợchồng anh ra tòa là ngày mà tôi gặp anh đi với người con gái khác, không phải làtôi. Cả một thời gian dài tôi đã săn đón anh nhưng anh không thèm nhìn đến, duynhất một lần anh trả lời tin nhắn vẻn vẹn một câu: "Em đã phá hoại cuộc đờianh, để anh yên". Tôi đã viết một bức thư dài "tường trình" về tình yêu tôidành cho anh với hi vọng anh sẽ đón nhận tôi. Nhưng, chỉ là im lặng...

Gã trai từng yêu nhiều người nhưanh cũng không chịu ở không lâu, anh đã có bạn gái mới. Ngày mưa nhìn thấy anhvào cái quán tôi ngồi ấy, tôi đã chết lặng, tôi biết dù cố thế nào đi nữa, tôivẫn không thể có anh. Khi gục đầu xuống bàn tôi đã lên kế hoạch đi thật xa làmlại cuộc sống, và bây giờ tôi đã đi được nửa chặng đường cho kế hoạch đi xa ấy,càng gần đến ngày đi xa, tôi bỗng càng thấy thanh thản...

Theo Mai Chi
ĐSGĐ