
Tôi luôn nghĩ gia đình mình không phải kiểu dễ xung đột. Vợ chồng cưới nhau bốn năm, có con nhỏ, kinh tế tạm ổn. Tôi cứ tưởng cuộc sống đã vào guồng bình yên, cho đến ngày em gái tôi báo tin cưới căn nhà nhỏ của chúng tôi biến thành chiến trường. Tôi muốn tặng em gái 5 chỉ vàng. Vợ tôi phản đối: “Tặng 1 chỉ thôi, không hơn.” Sự khác biệt ấy mở ra một chuỗi mâu thuẫn dẫn đến những ngày căng thẳng tưởng như không kết thúc.
Nhà tôi chỉ có hai anh em. Ba mẹ mất sớm, nó theo tôi từ lúc tôi khởi nghiệp rồi thất bại. Có lúc tôi không còn nổi vài trăm nghìn trong túi, chính nó đưa tôi tháng lương gom góp: “Anh cầm tạm mà sống.” Tôi chưa từng quên chuyện đó nên khi nó cưới, tôi chỉ muốn bù đắp phần nào. Em gái không đòi hỏi gì, nhưng tôi thì cảm thấy nợ nó một món quà xứng đáng. 5 chỉ vàng với tôi không phải khoe mẽ, mà là lời cảm ơn.
Khi tôi nói điều đó với vợ, cô ấy nhìn tôi như tôi vừa nói điều không tưởng. “5 chỉ? Anh nghĩ nhà mình khá giả lắm sao? Con còn nhỏ, tiền còn trăm thứ phải lo!” Tôi bình tĩnh giải thích: “Đây là em gái anh. Nó từng giúp anh những lúc anh tệ nhất.” Vợ tôi lạnh lùng: “Giúp anh thì kệ nó. Giờ cưới xin, chỉ cần 1 chỉ là đẹp. Anh thích sĩ diện thì tự bỏ tiền túi, đừng lôi tiền chung ra.” Câu đó chạm vào tự ái của tôi. Vợ nói vậy chẳng khác gì bảo tôi đem tiền nhà đi “làm màu”. Nhưng tôi cũng cố nhịn, vì nghĩ chỉ là tranh luận ban đầu. Ai ngờ đó lại là khởi đầu cho chuỗi cãi vã kéo dài cả tuần. Trong mắt vợ, tôi là người chồng không biết lo cho gia đình. Trong mắt tôi, vợ quá tính toán với người thân của chồng. Mỗi tối, tiếng thở dài trong phòng ngủ còn nặng hơn cả những lời cãi vã.

Tối trước ngày quyết định mua vàng, tôi và vợ bùng nổ trận cãi vã căng nhất từ lúc cưới. Tôi nói: “Anh muốn giữ 5 chỉ. Anh không thay đổi.” Vợ khóc nhưng là kiểu khóc uất ức: “Anh chỉ biết bênh em gái anh. Anh có nghĩ đến trách nhiệm của anh với con không? Anh có bao giờ nhìn xem em đang phải lo những gì không?” Cô ấy nói xong bỏ vào phòng, đóng cửa mạnh khiến cả nhà rung lên. Tôi ngồi lại phòng khách, vừa bực vừa chua xót. Tôi không hiểu vì sao một chuyện tình cảm đơn giản lại thành cuộc chiến đến vậy.
Khoảng 1 giờ sáng, tôi định vào phòng xin lỗi. Vợ ngủ thiếp đi, điện thoại rơi cạnh giường, màn hình còn sáng với đoạn tin nhắn chưa tắt: “Em lo quá. Ba lại phải nhập viện. Lương thì trễ hai tháng. Khoản vay cũ chưa trả xong…” Đó là tin nhắn vợ gửi cho chị gái. Tôi đứng chết lặng. Hóa ra suốt thời gian qua, vợ âm thầm lo tiền chữa bệnh cho ba, vay mượn xoay xở, nhưng lại giấu tôi vì sợ tôi lo, sợ bị nói “lo cho nhà ngoại nhiều quá”. Cô ấy gánh một mình, không kêu than. Còn tôi thì ngang nhiên đòi tặng em gái 5 chỉ vàng đúng lúc vợ đang túng đến mức phải chạy lo từng đồng. Cảm giác tội lỗi như ai đó vừa đổ nước lạnh vào mặt tôi. Tôi ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt vợ mệt mỏi mà thấy nghẹn. Lúc đó tôi hiểu vợ không phải keo kiệt. Cô ấy chỉ đang sợ gia đình nhỏ của chúng tôi lệch cán cân khi gồng gánh quá nhiều thứ cùng lúc.
Sáng hôm sau, tôi tự pha cà phê cho vợ. Cô ấy nhìn tôi cảnh giác, chắc nghĩ tôi lại chuẩn bị cãi nhau tiếp. Tôi nói chậm rãi: “Anh xin lỗi. Anh biết hết rồi. Anh biết em đang phải lo cho nhà ngoại. Anh không cố chấp nữa. Nhưng 1 chỉ thì ít quá. Anh nghĩ 3 chỉ là hợp lý.” Vợ im lặng rất lâu. Tôi thấy mắt cô đỏ lên, lần này không phải vì tức mà vì nhẹ lòng. “Em đồng ý. Chỉ cần anh hiểu em.” Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra hôn nhân không cần người chiến thắng. Nó cần người biết dừng lại đúng lúc.
Từ quà mừng cưới em mà mấy đêm vợ chồng tôi căng thẳng. Sự thật khiến tôi thức tỉnh về vai trò của người chồng phải nhìn cả hai phía, không thể chỉ quan tâm gia đình mình mà quên người đang sống cạnh mỗi ngày. Tôi hiểu rằng hôn nhân có thể tan vỡ vì cái tôi quá lớn. Muốn bảo vệ gia đình, đôi khi chỉ cần lùi một nửa bước để tiến gần và hiểu nhau hơn.

Theo Thương trường