Tôi tin anh là người tốt, sẽ cho tôi một mái nhà hạnh phúc, nhưng tôi đã nhầm. Càng cố gắng vun vén gia đình thì anh càng phá phách. Anh sống theo ý thích của mình, chơi cờ bạc, uống rượu say về đánh đập vợ con vô cớ.
Tôi yêu anh không tính toán, không hiểu nhiều, không
biết nhiều về anh, chỉ có điều tình yêu tôi dành cho anh là thật. Anh là
học viên trong trường Sĩ quan Lục quân 1, còn tôi là cô sinh viên năm
nhất của CĐSP. Nhớ nhau qua thư, yêu nhau cũng qua thư, gặp nhau rất ít,
trong năm chỉ một hai lần gì đó cả hai đều e dè mỗi khi gặp mặt.
Anh
ra trường, về quê, mọi thứ như đảo lộn với tôi. Anh không một lời giải
thích vì sao thư từ liên lạc thưa thớt, tôi ngầm hiểu tình yêu đã ra đi
theo anh. Tôi đau đớn nhưng lòng kiêu ngạo của một đứa con gái không cho
phép được viết thư hỏi anh. Tôi lặng lẽ ôm nỗi buồn tình yêu của mình
đến một nơi hoang vắng thực tập dài hạn. Nỗi buồn nhân lên khi nơi tôi
đến chỉ vài ba mống người.
Đi được mười ngày tôi về, nhận được
tin anh tôi không kiềm chế được, mình tôi ra bưu điện gọi cho anh. Khi
nghe giọng anh thôi thì mọi thứ giận hờn trong tôi tan biến, thay vào đó
nỗi nhớ tình yêu dành cho anh lại trào về. Tôi thầm nghĩ không thể để
tình yêu đi được, nhưng ông trời cứ bắt tôi phải đau khổ ở một nơi xa
vắng không người thân, không điện, nỗi nhớ anh nhiều hơn thì tôi càng
bặt tin anh. Tôi quyết định giải thoát tình yêu của mình nhưng anh không
chấp nhận.
Tôi dứt khoát, ở nơi đó tôi ôm mối tình đầu đau khổ,
khóc suốt. Một người đồng nghiệp luôn động viên tôi, anh ta nói yêu tôi.
Tôi không đồng ý vì sợ sẽ làm anh tổn thương khi không bao giờ quên
được tình đầu. Anh chấp nhận yêu tôi, không phàn nàn về chuyện người cũ.
Tôi muốn quên tình đầu và chấp nhận anh.
Anh đòi cưới, tôi hơi
ngỡ ngàng vì hơi vội. Tôi lại òa khóc, không biết quyết định sao vì chưa
sẵn lòng, vì tình cảm chưa đủ lớn, tôi chưa quên được mối tình đầu. Tôi
nói hết những cảm xúc đó với anh, anh bảo không sao, anh cưới tôi và sẽ
giúp tôi có cuộc sống hạnh phúc, không phải buồn trong tình yêu.
Tôi
tin anh là người tốt, sẽ cho tôi một mái nhà hạnh phúc, nhưng tôi đã
nhầm. Càng cố gắng vun vén gia đình thì anh càng phá phách, tôi buồn
không biết nói sao. Tôi đã viết tất cả những tâm sự lòng mình ra giấy để
anh đọc nhưng anh không quan tâm, anh sống theo ý thích của mình, chơi
cờ bạc, uống rượu say về đánh đập vợ con vô cớ.
Hơn 10 năm chung
sống, tôi không hạnh phúc, đau khổ nhớ về mối tình đầu tan vỡ. Tôi vẫn
tự hỏi mình đã sai ở đâu. Một người đàn ông tôi rất yêu thì không cho
tôi niềm tin để đến đích. Một người đàn ông bảo rất yêu tôi thì sống vô
trách nhiệm với gia đình nhỏ bé của tôi. Tôi trải lòng mình lên đây,
mong rằng ai đang thất vọng trong tình yêu thì đừng vội như tôi để rồi
mãi sống trong nỗi buồn.
Theo Vnexpress