Ba mẹ tôi nhất quyết phản đối,bạn bè tôi thì đều mỉa mai tôi với câu "Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!"khiến tôi mấy lần chột dạ...
Tôi vốn được mọi người đánh giálà một chàng trai lịch lãm và thành đạt. Trước đây tôi cũng có vài ba mối tìnhnhưng đều kết thúc trong hời hợt. Với tôi, người bạn đời còn phải là người bạntâm giao. Vì vậy, tôi vẫn chờ đợi cái ngày được gặp một người con gái sâu sắc,biết chia sẻ. Cuối cùng, ông trời đã cho tôi cơ hội đó.
|
Ảnh minh họa |
Tôi nhớ rất rõ ngày ấy, ngày Giám đốc Phòng nhân sự dẫnem giới thiệu với từng phòng mà trước hết là phòng tôi. Điều đầu tiên đậpvào mắt tôi là một khuôn mặt rất đỗi hiền lành. Em không đẹp, nhưng có nétgì đó thân quen đến mức tôi cứ ngỡ em vừa đến từ trong tiềm thức của mình.
Khác với gương mặt thân thiện, em lại rất xa cách tronggiao tiếp. Tôi chưa từng thấy em ngồi tụm 5 tụm 3 như các chị em khác. Tôicũng không thấy em tham gia những buổi liên hoan của phòng. Em luôn có lý dothuyết phục để vắng mặt trong những lần công ty chiêu đãi. Tôi không có cáchnào tiếp cận được em ngoại trừ những khi trao đổi công việc. Em làm việc rấthiệu quả, sẵn lòng hỗ trợ các bộ phận khi cần, em cũng có nhiều sáng kiếnrất ứng dụng cho phòng. Với tôi, em rất hoàn hảo, chỉ thiếu một nụ cười nữathôi.
Một lần, tôi gặpphải một sai sót nghiêm trọng trong công việc. Trước sức ép quá lớn về mặtthời gian để hoàn thành việc chỉnh sửa, em đã nhiệt tình giúp đỡ tôi. Mọiviệc trở nên khá dễ dàng khi có em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy em vềtrễ hơn 5 giờ rưỡi. Công việc hoàn thành, tôi mời em ăn tối nhưng em lại từchối, em cũng từ chối luôn việc tôi đưa em về. Tôi rất buồn. Khi dắt xe choem, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt em. Chỉ một giây thôi, nhưng giao cảm củaánh mắt khiến tôi có cảm giác như chúng tôi vốn thuộc về nhau vậy. Nhữngngày sau đó, tôi mất ăn mất ngủ. Tôi hạ quyết tâm phải chinh phục được em.
Sau rất nhiều cố gắng thì tôi cũng nhận được buổi hẹn lầnđầu tiên. Rồi lần thứ 2, thứ 3. Những cuộc chuyện trò bắt đầu bắt nhịp vớinhau. Chúng tôi nói đủ thứ đề tài, em làm tôi bất ngờ về kiến thức khá rộngcủa mình, lại rất dí dỏm. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ. Và tôi phảingất ngây trước nụ cười rạng rỡ của em. Nhưng cuối cùng thì ngày đó cũngtới.
Đó là một buổi chiều cuối tuần rất đẹp. Tôi đã chỉnh chutrong bộ đồ được ủi thẳng nếp, tay cầm bó hoa và hộp nhẫn đã chuẩn bị từtrước. Tôi cũng đã đặt chỗ cho buổi hẹn tại một nhà hàng sang trọng ấm cúng.Và tôi tin rằng hôm nay sẽ là ngày rất hạnh phúc. Nhưng kết quả lại khôngnhư tôi mong đợi, tôi cứ ngỡ em sẽ đón nhận lời cầu hôn của tôi trong sự bấtngờ và vui sướng, không ngờ em đã ngồi lặng đi một lúc và xin phép vào nhàvệ sinh. Em đi nhanh như chạy. Sau đó em trở lại với gương mặt như vừa khócxong và nói rằng có việc gấp phải về ngay. Em khiến lòng tôi tan nát.
Hai hôm sau, em chủ động hẹn tôi. Lần này, em khá bìnhtĩnh khi chậm rãi nói với tôi sự thật là em đã từng ly hôn và đang nuôi connhỏ 5 tuổi. Chồng trước của em là người cũng từng có vợ có con và cuộc hônnhân của em chưa bao giờ yên ổn bởi thói lằng nhằng của anh ấy với gia đìnhtrước đây, dẫn đến cuộc chia tay cách đây 3 năm.
Em nghĩ mối quan hệ chúng tôi chưa đủthân thiết nên em không kể nhiều về cuộc đời mình. Em bảo tôi hãy tìm mộttình yêu khác xứng đáng hơn... Tôi nghe như đất đang sụp dưới chân mình, taitôi lùng bùng như không muốn tin vào những gì vừa nghe. Tôi cũng không nhớhôm đó chúng tôi về nhà bằng cách nào. Chỉ biết nửa đêm đó, tôi đã ngồi bậtdậy, gào khóc như một đứa trẻ, tưởng chừng như ai đó vừa cướp mất thứ gì quýgiá lắm của cuộc đời mình. Tôi đau đớn biết mấy.
Những lần chạm mặt đầy khó xử ở công ty sau đó khiếnchúng tôi hơi ái ngại. Mọi người bắt đầu lời ra tiếng vào, khiến em từ mộtngười phụ nữ bản lĩnh có thừa cũng mấy phen chạy ra khỏi phòng để giấu đinước mắt. Tôi thương em quá, ước gì tôi có thể dành một ít nỗi đau từ em vềphía mình, nhưng không biết mở lời bằng cách nào. Lắng lòng mình lại, tôinghe dường như tim mình vẫn khắc khoải về em. Tôi vẫn còn mang ý nguyện đượclàm người đàn ông của em, che chở cho mẹ con em quãng đường còn lại. Nhưngliệu tôi có làm được những gì mình nói? Còn gia đình tôi thì sao?
Hôm trước tôi mạnh dạn đem chuyện này bàn bạc với ba mẹvà tôi nhận được sự phản đối kịch liệt. Mẹ tôi còn nói sẽ từ tôi nếu tôiquyết định lấy em. Tôi cũng tham vấn từ nhiều người bạn, họ đều mỉa mai tôivới câu "Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!" khiến tôi mấy lần chột dạ.Một vài người sâu sắc hơn cho rằng cuộc hôn nhân kiểu này rất phức tạp và sẽlại tan vỡ thôi. Nhớ lại lời em, chính em cũng thừa nhận sự rắc rối khi kếthôn với người đã từng có gia đình. Tôi băn khoăn quá, không biết việc lấymột người vợ từng ly hôn và nuôi con nhỏ thì có những hệ lụy khủng khiếp gìmà sao ai cũng ngăn cản tôi quyết liệt.
Tôi viết tâm sự này khôngphải mang ý đồ của sự toan tính thiệt hơn, chẳng qua tôi thiết tha được hiểu rõvấn đề phức tạp này từ các anh chị có kinh nghiệm hơn tôi để tránh quyết địnhsai lầm cho đời mình, cũng như tránh làm tổn thương cuộc đời cô ấy lần nữa. Tôisẽ rất biết ơn khi nhận được ý kiến hữu ích từ mọi người.
Theo aFamily