2 triệu kết quả tìm kiếmtrên Google trong 0,1 giây để thấy Tùng Dương đã cực kỳ quen thuộc. Nhưng trongcuộc trò chuyện này, những chia sẻ của chủ nhân cú đúp giải Âm nhạc Cống hiếnnăm 2010 là điều không lặp lại.



Cát-sê không nói lên giá trị của nghệ sĩ

- Hãy kể về tuổi thơ phải sống xa bố mẹ đi?

- Tuổi thơ của tôi trải đầy ký ức đẹp. Ngồi trong lớp không tập trung học hànhnhư các bạn mà cứ như ở một cõi riêng toàn âm nhạc. Những bài hát cứ vang trongđầu mà toán, văn để ở ngoài hết... Có những năm tháng sa sút về học tập. Đi hátnhiều, ảnh hưởng việc học, bị thầy cô phê bình, gia đình phiền lòng tưởng chừngnhư phải ngừng lại. Nhưng chính điều đó đã xác định cho tôi con đường riêng: thivào nhạc viện.

Ông trẻ Trần Hoàn gặp tôi lúc bé, từng nghe thử giọngvà bảo: “Nếu theo nghệ thuật thì không đủ sức khỏe, cháu mỏng manh, yếu ớtthế này mà hát thì cần sức lực. Đường dài cháu không bao giờ quyết tâm được đâu,theo nghề khác đi”. Đó là lời chê nhưng trở thành động lực để tôi quyết tâmtheo đuổi con đường mình chọn.

Tùng Dương: Ai cũng thuộc giới tính thứ tư…
 

- Với anh, âm nhạc làlựa chọn duy nhất?

- Bất cứ người làm nghệ thuật nào sinh ra cũng phải khác thường. Sự khácthường đó nằm trong nhận định, nhân sinh quan. Nếu không có khả năng từbé, mà lớn mới học nhạc thì không thể trở thành nghệ sĩ được. Theo tôi,nghệ sĩ cần tới 60% năng khiếu, 35% rèn luyện và 5% may mắn.

- Tùng Dương cũng khác thường đấy?

- Khác thường ở đây không có nghĩa là ra ngoài đường làm trò điên rồ,gây sốc hay gây “scandal” mà khác thường ở trong suy nghĩ, góc độ cảmnhận. Đó là bạn phải có nhãn quan riêng, sự lựa chọn riêng và cần quyếtliệt. Sự khác thường chính là quyết liệt. Một người hát phải phấn đấutrở thành nghệ sĩ sáng tạo chứ không chỉ là ca sĩ.

- Tại sao anh không bình thường để có được nhiều thứ hơn khi phảibuộc mình khác thường?

- Sự khác lạ tôi muốn nói là nằm trong ý tưởng nghệ thuật chứ không phảicách nhìn nhận cuộc sống. Với tôi, sản phẩm ẩn chứa thông điệp chứ khôngmang tính giải trí đơn thuần. Vì thế mà tôi có một dòng riêng và một đốitượng khán giả riêng. Nhiều đối tượng chỉ coi trọng người nhiều tiền chứkhông coi trọng người tài. Nhưng có tiền không phải có tất cả, nó chỉ làmột động lực nào đó chứ không phải là động lực quan trọng nhất. Cát-sêkhông nói lên giá trị của nghệ sĩ. Nếu cát-sê của anh cao hơn không cónghĩa chất lượng của anh hơn tôi đâu nhé!

- Nhưng làm nghệ thuật thì cũng cần phải có tiền?

- Đôi khi thiếu thốn mới là đáng quý, là khát vọng để người ta vươn lên.Dư thừa vật chất và tinh thần sẽ gây ra hậu quả mà bạn phải trả giá.Cuộc sống thiếu thốn sẽ mang lại cho người ta khát vọng. Con người thìnên khuyết một cái gì đó.

Sợ nhất là trở thành “nạn nhân của thời trang”

- Nhưng có người từng nói làm nghệ thuật không giàu được là kém. Anhcó suy nghĩ như vậy không?

- Đó chỉ là một suy nghĩ chủ quan. Nghệ thuật là sự hy sinh, thậm chíphải đánh đổi. Đánh đổi ở đây không phải là lùi một bước để tiến ba bướcmà phải tính tới còn đi đường dài. Nhiều "ngôi sao" nổi tiếng tưởng nhưcó cả thế giới trong tay, nhưng họ bị cám dỗ, đánh đổi và chẳng còn lạigì cả.

- Anh có từng bị cám dỗ?

- Nói rằng thoát khỏi cám dỗ nghĩa là nói dối. Cái gì ta sợ nhất thì đó là cáinên đối mặt với nó. Ví dụ như những tin đồn, tôi bỏ ngoài tai. Cám dỗ ở mức độnào, nó là quả ngọt, có cám dỗ là trái đắng. Một khát vọng làm nghệ thuật, trởthành một nghệ sĩ đương đại và một nỗ lực không ngừng để đạt được điều đó cũnglà một cám dỗ ngọt ngào đấy chứ.

Tùng Dương: Ai cũng thuộc giới tính thứ tư…
 

- Thế còn quả đắng?

- Đó là khi mình muốn thứ không phải của mình. Nếu cố dấn thân vào, chắcchắn sẽ phải trả giá. May mà có những cái tôi chưa dấn sâu quá. Thờitrang chẳng hạn. Nó là một ma lực, ngang với đốt tiền vào heroin. Ghiềnthời trang cũng là một loại bệnh mà người ta gọi là “fashion victim” (cóthể hiểu là: nạn nhân của thời trang – NV). Tôi không muốn biến mìnhthành nạn nhân của hàng hiệu, đi đâu cũng phải phụ thuộc vào hàng hiệu.

- Không phải anh cũng là nạn nhân đấy chứ?

- May là đã đủ tỉnh táo để vượt qua. Tôi sợ nhất là trở thành nạn  nhâncủa thời trang. Nghệ sĩ guitar lừng danh Nguyên Lêtặng tôi album và viết rằng: Tôi cũng hâm mộ bạn lắm, “fashion victim”ạ.

- Còn những cám dỗ trong âm nhạc?

- Chẳng hạn, nếu hát không kén người nghe hay có một hình ảnh gần gũithì chắc chắc sẽ kiếm tiền được nhiều hơn.

Ai cũng thuộc giới tính thứ tư…

- Một chút về cuộc sống, dường như anh quan niệm, nghệ thuật là tấtcả, những điều khác chỉ là thứ yếu?

- Nói như vậy thì quá cực đoan.Nghệ thuật là số 1, nhưng không phải vì thế mà ngoài nó ra không biết gì cả. ChịThanh Lam từng nói rằng: Chị chơi với em vì em cógiọng hát hay. Đó là lời góp ý, hát không phải là tất cả để tôi thấy đừng quá tựtin đến mức nghệ thuật chi phối mình tất cả mà nên biết những thứ ngoài nghệthuật.

Tôi mới học lái xe. Một việc tưởng chừng như rất khó khăn với tôi rốt cuộc cũnghoàn thành, hay trau dồi Anh ngữ để hoàn thiện mình hơn, thậm chí nấu ăn... Nếuchỉ biết một cái gì đó nông cạn sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống. Tôi quantâm tới nghệ thuật đương đại và chọn cho mình những thần tượng trên thế giới đểhọc hỏi. Đi lưu diễn, thay vì đi mua sắm thì tôi đi thăm các bảo tàng và xem đónhư là thú vui để mình hoàn thiện kiến thức.

- Anh nghĩ gì về một bài rap: Bao giờ xăng thôi lên giá thì Tùng Dương thôiđanh đá?

- Xăng liên tục tăng giá, cát-sê của ca sĩ cũng lên vùn vụt thế này, thì TùngDương sao hết đanh đá nhỉ? Đùa vậy thôi, tôi không thích bài hát đó, vì đó khôngphải là tôi. Tôi không chua ngoa, đanh đá vì nếu chiểu theo nghĩa đen của từđanh đá chua ngoa thì nhiều người còn hơn tôi nhiều. Đừng đánh đồng. Có chăngchỉ là bảo vệ quan điểm của mình trong nghệ thuật. Nếu so về độ đanh đá thì chắcchắn thua cây bút nổi tiếng Lê Thị Liên Hoan?

- Sau mối tình với một nữ thi sĩ, hình như Tùng Dương vẫn “khuyết” một nửa?

- Lúc có lúc không, nó vô thường quá, nó như tương lai của mỗi người tưởng chừngnhư nắm bắt nhưng lại tuột mất, đến rồi đi... Đời nghệ sĩ như những chuyến đinên tôi lấy tên live show đầu tiên sắp diễn ra tại Nhà hát Lớn Hà Nội vào tháng12/ 2011 tới là "Những chuyến đi".

- Nói đi nói lại một hồi, anh vẫn quay về với âm nhạc và bản thân. Anhthuộc... giới tính thứ tư thì phải?

- Tôi chưa bao giờ nghe nói về giới tính này...

Tùng Dương: Ai cũng thuộc giới tính thứ tư…
 

- Là những người chỉyêu bản thân mình thôi...

- Yêu bản thân mình ư? Ai cũng phải học cách yêu bản thân mình. Ai cũngthuộc giới tính thứ tư đó cả, nhưng quan trọng là biết điểm dừng để đừngquá ích kỷ mà thôi. Tôi thuộc týp người thích cuộc sống có lý tưởng, vừathực tế nhưng không quá thực dụng. Tôi thích cuộc sống ảo ảnh. Ảo ảnh ởđây nghĩa là không đến mức chân không chạm đất. Trên sân khấu, tôi thíchcái ảo ảnh đó. Những điều chưa nắm bắt được cũng chính là những ảo ảnh.Cuộc sống của nghệ sĩ là vậy, đôi khi chống chếnh, không cân bằng đượcđâu.

- Vì sao nổi danh 7 năm kể từ Sao Mai – Điểm hẹn, 4 lần giành giảiCống hiến, đến giờ anh mới tổ chức live show đầu tiên?

- Tôi không quá vội vàng mà chỉ biết đây là thời điểm cần thiết. Tôicũng hiểu rõ khán giả của mình nên làm ở Nhà hát Lớn Hà Nội chứ khôngphải mấy đêm liền ở sân vận động. Đạo diễn sẽ hợp tác với tôi trong liveshow lần này là Việt Tú – một người cần“điên”, cần “khùng” thì cũng “điên”, “khùng” được.

- Cả hai cùng... “điên”?

- Không! Cùng kìm lại cái “điên” của nhau. “Điên” sẵn rồi không phải“điên” nữa. “Điên” cũng phải có định dạng, tinh tế trong thời điểm này.“Điên” không phải là làm điều gì khác người, hay dị hợm.

- Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện!


Theo Thế thao Văn hóa