Nàng đi bộ dọc theo con đường dài hun hút. Một đêm mưadai dẳng. Nước mưa tuôn xối xả, tưởng chừng không thể ngừng lại.
Tấm áomưa mỏng manh sẵn sàng bị gió xé toạc bất cứ lúc nào. Lý ra giờ này nàngđang ở nhà, nằm đọc tiểu thuyết của một tác giả nữ mà nàng rất thích,hay nghe vài bản nhạc hòa tấu để ru mình vào giấc ngủ.
Màkhông hẳn thế, đã gần 11 giờ. Bằng giờ này, nếu đang đọc tiểu thuyết,nàng sẽ bị anh nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng không kém phần khó chịu: “Khuyarồi đấy, em định ôm cuốn tiểu thuyết đó nguyên đêm hay sao?”. Lúc đó,cho dù nàng đang đọc tới một đoạn gay cấn nhất, cũng phải ngậm ngùi gấpsách lại. Như một con mèo ngoan ngoãn, nàng tựa đầu lên cánh tay sănchắc của anh. Anh muốn ôm nàng như thế trước khi cả hai chìm vào giấcngủ. Cho đến khi hơi thở anh phả ra đều đều sau gáy nàng, cánh tay anhbuông lỏng nàng ra thì nàng vẫn trằn trọc tìm cách dỗ dành giấc ngủ đếnmuộn. Nàng ước ao có thể cầm cuốn tiểu thuyết, đọc cho đến khi hai mắtríu lại. Nhưng kinh nghiệm của hai năm làm vợ mà nàng rút ra được là:tuyệt đối không cãi lời anh. Ngay cả khi cơn ức chế chuẩn bị vỡ tung ra,nàng vẫn phải đóng vai người vợ ngoan hiền.
Bằng giờ này, nếu biết nàng còn lang thang dưới mưa, anh sẽ bế thốc nàngtrên tay, lao về trong làn mưa. Anh sẽ đặt nàng vô tấm khăn lông dày cộmvà lau từng sợi tóc ướt trên đầu nàng, không quên thốt ra câu từ khá gắt:“Em muốn chết hay sao?”. Khi ấy, nàng vẫn cháy bỏng một ước mơ rất đỗibình thường: được đi bộ trong mưa.
Ởnhà, nàng phải tuân thủ giờ giấc của anh. Với lý do giữ gìn sức khỏe,không hẳn là không thuyết phục. Nàng đánh mất thói quen thức khuya củathời con gái. Khóm tường vi ngoài cổng dù có chiều nàng bằng cách cựamình để bung ra cánh hoa sớm hơn đi nữa, nàng cũng không thể ra ngắmchúng dù chỉ một lần. Anh sẽ bảo: “Em không còn trẻ con, đừng để anhnhắc nhiều nữa. Sương xuống không tốt cho bệnh viêm xoang của em. Khinào em khỏe hẳn rồi làm gì thì làm”. Mà trong mắt anh, chẳng khi nàonàng khỏe. Hai mươi mấy năm qua, chẳng lẽ nàng cũng không khỏe? Nàngthấy sống mắt cay cay, như thế này sẽ giúp nàng khỏe ư?
Mộtlần, anh đề nghị: “Nếu em thích, anh sẽ mua cái chậu thật to, rồi trồngnguyên bụi cây trên bậc thềm nhà, em có thể ngắm chúng thỏa thích, miễnsao đi ngủ trước… 10 giờ”. Nàng bật cười với sự hào phóng đó của anh:“Bậc thềm mát mẻ kia không phải là nơi của chúng. Thôi, anh cứ để tựnhiên, em sẽ không ra đó vào buổi khuya nữa”.
![]() |
Minh họa: Blinkblink |
Dùđược quan tâm, nhưng với nàng đó là sự chịu đựng. Nàng rùng mình, nhớ vànghĩ đến những bữa ăn sáng ở nhà, với chồng. Anh ép nàng ăn cho bằng hết,dù bao tử nàng căng cứng, vẫn cứ phải nín thở mà ăn, chỉ vì “em ăn nhiềumới có sức khỏe”. Anh bảo thế. Có hôm, nàng đã phải ói ra những thứ ấykhi anh vừa đi làm.
Đámbạn nghe nàng than thở, đều bênh vực chồng nàng: “Mày có phước khôngbiết hưởng. Chẳng lẽ mày muốn mạnh ai nấy sống, làm gì thì làm sao? Hắncòn yêu thương mới quan tâm, lo lắng cho mày, ngốc ạ. Làm ơn tỉnh ragiùm tao đi, đừng có mơ mộng lãng mạn như cái thời văn chương sến củamày ngày xưa nữa”. Nàng cũng thấy hoài nghi chính mình. Có khi nào nàngmắc cái bệnh “bất hạnh vì quá hạnh phúc” mà nàng không biết?
Mưarơi nhẹ hạt dần. Cái lạnh của vùng cao nguyên thấm sâu vào da thịt. Nànghít thở căng tràn lồng ngực. Không gian tịch liêu của núi đồi, của mànđêm cực kỳ cuốn hút. Nàng thỏa thuê với chúng mà không hề bị anh rầy la:“Em muốn chết hay sao?”. Nàng mỉm cười. Phải chăng đây mới là lúc nàngđang được sống, sống thật nhất? Nàng muốn gào thét, muốn gội sạch sựgiàu sang, quyền quý mà anh khoác lên cho nàng.
Nàng rảo bước nhanh hơn. Bất chợt, một cánh tay đập lên vai nàng. Nànghốt hoảng quay lại: “Sao tắt máy điện thoại. Làm anh tìm muốn chết!”.Anh trưởng đoàn nhe răng cười, chìa chiếc ô che mưa về phía nàng. “Emxin lỗi, tưởng mọi người ngủ hết rồi”. Anh cười lớn: “Giờ này ngủ nghêgì. Mọi người đang chờ tạnh mưa để đốt lửa trại cho ấm nữa kìa!”. Nàngbỗng thấy trong lòng vui rộn rã. Vui một cách hết sức trẻ con: đêm naysẽ được thức thật khuya, đến lúc nào nàng thật sự muốn ngủ. Hạnh phúcđôi khi đơn giản đến bất ngờ.
* **
Nàng thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Công việc đầu tiên là mở điện thoại.Nàng ngán ngẩm nhận được mười mấy tin nhắn của anh và hơn ba mươi cuộcgọi nhỡ. Nàng quyết định một cách táo bạo: khóa luôn điện thoại trongthời gian này.
Quán ăn X. nằm trên một con hẻm nhỏ, nhưng bừng sáng bởi những cánh hoadã quỳ. Hai bên đường ngập tràn loài hoa vàng rực rỡ ấy. Chỉ cần một cơngió nhẹ, những cánh hoa nghiêng người như chào đón khách qua đường. Thìra, đó là lý do để anh trưởng đoàn chọn đây là điểm dừng chân, thay vìphố xá phồn hoa ngoài kia. Vạt hoa vàng ngoài kia thu hút họ hơn nhữngmón ăn. Nàng cũng nhanh chóng hòa vào họ, để trầm trồ, chụp hình và mảimê dõi theo những chùm hoa đong đưa trong gió.
Trời cao nguyên thay đổi nhanh đến bất ngờ. Mới buổi chiều, gió còn gàothét, sấm chớp liên hồi báo hiệu một cơn mưa nặng hạt. Đến tối, trời đãđầy sao, trong vắt như chưa từng biết đến một trận vần vũ nào. Anhtrưởng đoàn gọi điện từng phòng thông báo: “Sẽ đốt lửa trại thay hômqua. Mọi người chuẩn bị áo ấm”.
Trong lúc chờ cô bạn tắm, nàng muốn mở điện thoại. Nàng biết anh sắpđiên lên vì không liên lạc được với nàng. Nhưng anh không phải là ngườikhông biết kềm chế. Anh sẽ khéo léo hỏi thăm nàng: “Em đi có vui không?Đang làm gì? Tối nay có chương trình gì”. Và nàng, vốn không biết nóidối bao giờ, sẽ hồn nhiên kể: “Tối nay đốt lửa trại anh ạ!”. Anh sẽ gầmlên trong điện thoại: “Làm sao em chịu được. Em có biết khí hậu caonguyên về đêm rất lạnh không? Em đừng nói là em sẽ để đầu trần và mặc áokhoác mỏng. Còn nữa, em đã hứa với anh là sẽ ngủ trước 10 giờ. Em sẽkhông ra ngoài vào ban đêm kia mà. Em nói đi, giờ sức khỏe của em quantrọng hay văn chương quan trọng, hả?”. Và nàng sẽ tắt máy. Lúc đó, thayvì ngồi ở vòng tròn lửa trại, nàng lại thui thủi ở một nơi nào đó vìkhông muốn để ai thấy nước mắt nàng.
Nàng quyết định không mở điện thoại.
* **
Đoàn người rời cao nguyên trong cảm giác luyến lưu. Từng vạt hoa vàng xadần. Chiếc xe chở 35 cây viết trẻ luôn râm ran những câu chuyện khôngdứt. Một trong số họ có ý kiến cùng viết cảm nhận vào một cuốn sổ để làmkỷ niệm. Nàng rất dễ khóc. Những lần khóc giữa đám đông, nàng luôn phảicầm chai thuốc nhỏ mắt để tránh ánh nhìn thông cảm của mọi người. Lúcnày cũng vậy.
Anhtrưởng đoàn đưa cuốn sổ đến chỗ nàng. Nàng nhích vào trong cho anh ngồi.Giọng anh trầm ấm: “Nếu em không thích thì có thể không viết. Hình nhưem không được vui?”. Nàng thấy áy náy cực độ. Nàng không bao giờ biếtbộc lộ cảm xúc đúng thời điểm. Để thay vì rất vui, nàng lại buồn, có khicòn khóc. Nàng muốn nói với anh trưởng đoàn một câu cảm ơn. Nhưng nànglại phải nói rất nhiều vì anh sẽ hỏi tại sao? Đành thôi. Nàng nắn nótghi vào cuốn sổ dòng chữ: “Thật tuyệt khi được gặp lại chính tôi”. Nàngbiết, sẽ chẳng ai hiểu điều đó. Nàng cũng muốn như thế.
***
Cuối cùng, nàng về nhà trong lúc chồng nàng đang ngủ say. Nàng khôngmuốn đánh thức anh dậy, chỉ nhẹ nhàng đặt tờ đơn ly hôn đã ký tên trênbàn và đi ra. Nàng dừng lại hơi lâu ở khóm tường vi trước cổng. Chínhtay nàng đã trồng từ khi chúng nhỏ xíu. Nàng muốn ôm chúng vào lòng,muốn mang chúng đi đến nơi mà nàng sẽ tới. Nhưng thôi, nàng sợ sẽ khôngmang theo nổi bất cứ thứ gì ngoài nỗi cô độc của chính mình.
Saulưng, nàng bỏ lại những cánh hoa rung rinh trong gió như vẫy chào. Đoạnđường phía trước, nàng sẽ gặp lại nàng của ngày xưa, ngày không có anh.
Truyện ngắn của La Thị Ánh Hường
PNCN