Tôi mới sinh con đầu lòng hơn 2 tháng, hiện đang về quê ở cữ cùng bố mẹ chồng. Hồi còn bầu, tôi dự định sinh trên thành phố và nhờ mẹ chồng hoặc mẹ đẻ lên chăm một vài tháng. Tuy nhiên, cả chồng và bố mẹ chồng đều cho rằng, tôi nên về quê ở cữ sẽ tốt cho cả mẹ và con. Vì không khí ở quê thoáng mát, ăn uống cũng đảm bảo hơn trên thành phố.

Nghĩ chỉ về nhà chồng 1-2 tháng nên tôi cũng gật đầu đồng ý. Thế nhưng, tôi không ngờ, đến thời điểm này, mới chỉ hơn 2 tháng ở quê chồng, tôi đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện oái oăm ở đây.

Bố mẹ chồng tôi thuần nông, nhà cũng không có nghề phụ gì nên quanh năm chỉ quanh quẩn với ruộng vườn. Bố chồng tôi ít nói và khá kỹ tính. Ngược lại, mẹ chồng lại kiểu "phổi bò", có gì nói nấy nhưng nói xong là xong, ít để bụng những chuyện vụn vặt.

Về quê ở cữ, tôi trầm cảm vì những hành động của mẹ chồng liên quan tháng cô hồn - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Nói thế không có nghĩa là cuộc sống ở cữ của tôi nhẹ nhàng, bởi nhiều lúc, tôi cũng bị cái tính nói nhiều của mẹ chồng làm cho không chịu nổi. Ngay từ hôm đón mẹ con tôi từ viện về, mẹ chồng đã kè kè bên cạnh nhắc đi nhắc lại vô số những nguyên tắc ở cữ mà tôi phải làm theo.

Nào là mẹ phải đi tất chân 24/24h để khỏi nhiễm lạnh; không được tắm gội trong suốt một tháng, chỉ được vệ sinh cá nhân nhẹ nhàng. Nào là con không được nằm trong phòng điều hòa vì sẽ ảnh hưởng đến phổi của em bé. Rồi tuyệt đối không được tắm bằng sữa tắm mà phải dùng chanh, muối tắm cho con suốt 3 tháng 10 ngày trong cữ.

Không những thế, việc ăn uống của tôi cũng bị mẹ chồng "quán triệt" thực đơn rõ ràng với các món truyền thống luân phiên nhau: Thịt kho nghệ, móng giò hầm, canh rau ngót và trứng hấp. Ngoài ra, tuyệt đối không được ăn các món khác, nhất là hải sản vì sẽ lạnh bụng.

Những ngày đầu, tôi cố chiều theo ý mẹ chồng. Thế nhưng, quả thực, giữa mùa hè oi bức, mẹ chồng không cho bật điều hòa, không mở cửa sổ, chỉ có chiếc quạt nhỏ khiến mẹ con tôi nóng đến nỗi bứt dứt không ngủ được.

Chưa kể, cả tuần liền ăn mãi một vài món, tôi ngán đến mức buồn nôn, không nuốt nổi. Mỗi lần như thế, mẹ chồng lại mắng tôi lãng phí đồ ăn, không ăn cho mình thì cũng phải cố ăn mà lấy sữa cho con bú. Vậy là tôi lại nuốt nước mắt mà cố ăn, vừa thương bản thân vừa thương con. Nhưng càng ngày tôi càng thấy bị stress trong việc ăn uống.

Điều làm tôi khó chịu nữa là mẹ chồng liên tục so sánh tôi với các bà thời xưa. Bà có thể ngồi hàng giờ đồng hồ để kể lể về chuyện các bà đã chịu khó kiêng cữ ra sao. Rồi ngày xưa khổ, có cái ăn đã là may. Giờ giới trẻ sướng quá nên sinh hư, cơm hầu tận miệng còn bày đặt chê này chê nọ.

Dù biết tính mẹ chồng thích nói, không có ý xấu nhưng tôi vẫn mệt mỏi mỗi khi phải ngồi nghe bà nói. Nhưng đó chưa phải là điều khiến tôi khiếp sợ nhất. Điều khiến tôi ám ảnh về mẹ chồng, thậm chí đến mức suýt trầm cảm là những chuyện mê tín mà bà gieo vào đầu tôi đúng vào tháng cô hồn.

Từ đầu tháng 7 âm lịch, hôm nào mẹ chồng cũng dặn không được phơi quần áo của con ngoài sân, "ma quỷ nó bắt vía". Nửa đêm con khóc, tôi định bế ra hiên cho thoáng thì mẹ chồng hốt hoảng giằng thằng bé lại, vừa hành động vừa quát: "Ra ngoài giờ này vong nó theo "hành" thằng bé thì sao".

Sau hôm ấy, mẹ chồng treo bùa khắp phòng tôi, bảo để "tránh tà ma xâm nhập". Tôi vốn đã "yếu tim", đêm lại nhìn thấy bùa xung quanh càng khiến tôi hoang mang. Nghĩ đến những câu chuyện ma quỷ rùng rợn mà mẹ chồng hay kể, tôi bắt đầu mất ngủ, sợ hãi đến mức không dám tắt đèn.

Những ngày vừa qua, tôi sống trong sự sợ hãi và tù túng. Cứ nghe tiếng chân mẹ chồng ngoài cửa là tim tôi đập thình thịch, sợ bà lại bước vào với một lời nhắc nhở, một điều kiêng kỵ mới. Tôi dần trở nên nhạy cảm, dễ cáu gắt, nhiều đêm ôm con mà nước mắt chảy dài.

Tôi muốn ôm con đi mà bị mẹ chồng ngăn cản vì nói không được đi đâu trong tháng cô hồn. Giờ tôi phải làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này đây?

Theo Gia đình và xã hội