Tôi và Việt Trinh “rượt đuổi” nhau mấtba ngày. Thường thì lỗi tại chị.

Mà toàn những lỗi không thể giận được, bởi chị đang toàn tâm để khởi sự mộtnghiệp mới: đạo diễn. Bộ phim đầu tay của chị quay miết mải tuần đầu tiên tậnBình Chánh và chị dành 20 tiếng mỗi ngày trên trường quay với tâm thế của ngườinhập cuộc và cầu toàn hơn bao giờ hết. Và mỗi lần gọi, Trinh lại nói hối hả lờixin lỗi. Lúc nào Trinh cũng sợ người khác giận. Và cuộc trò chuyện của chúng tôidiễn ra vào lúc 3 giờ sáng, khi Việt Trinh vừa từ trường quay trở về…

1. Tôi hỏi Việt Trinh rằng, làm đạo diễn thế nào? Trinh cười lớn: “Ngàyxưa tôi hay nhõng nhẽo với đạo diễn, giờ thì tôi bị diễn viên hành ngược lại. Bộphim này có tới hơn 10 diễn viên tuổi teen, lúc nào các bạn ấy cũng réo rắt gọiđạo diễn, mỗi người hỏi một chuyện nhỏ, chỉ vậy cũng làm mình rối. Mới hay, ngàyxưa mình cũng hay nhõng nhẽo với đạo diễn, mà mình cứ nghĩ diễn viên thì đượcquyền làm vậy. Bị đạo diễn la hoài, mình cũng giận hoài. Nhưng giờ thì thấmlắm…”.

Việt Trinh ‘trở về’ sau giông bão

Bộ phim đầu tay củađạo diễn Việt Trinh có cái tên nhè nhẹ:Trở Về. Đó là hành trình tìmlại chính mình của những người trẻ tuổi, với bao nhiêu đổ vỡ và lầm lẫn,để quay lại với bản thiện trong tâm hồn. Biên kịch Châu Thổ, người đồnghành cùng Việt Trinh và hãng Sena từ bộ phimDuyên Trần Thoát Tục cách đây 5năm là tác giả kịch bản. “Tôi cảm thấyrất yên tâm, vì Châu Thổ không chỉ nhiều trải nghiệm, mà chị còn hiểuđược mọi lẽ trong cơ duyên của nhà Phật, điều mà tôi muốn có trong bộphim đầu tay này. Hơn ai hết, Châu Thổ cũng hiểu tôi có điểm mạnh nàotrong việc thực hiện một bộ phim” – Trinh nói.

Vì cầu toàn, Việt Trinh chọn diễn viên hầu hếtlà người quen, những người đã sát cánh cùng chị nhiều năm trong những dựán từ thiện, như người mẫu Đức Hải,Đức Tiến, Quách Tuấn Du…Bộ phim truyền hình 30 tập này sẽ quay ít nhất 4 tháng và được dự tínhchiếu vào đầu năm sau.
“Nhưng tôi không muốn thông tin về bộ phim xuất hiện trênbáo quá nhiều. Thực sự là tôi hồi hộp và sợ làm khán giả thất vọng. Tôikhông tự tin đến mức nghĩ mình làm gì cũng thành công. Bộ phim này làbước khởi đầu, là một phép thử và cũng là một sự trở lại đúng nghĩa, nêntôi muốn làm thật tốt.

Chẳng hạn về phục trang,tôi muốn mọi thứ phải thống nhất đến chi tiết từ đầu đến cuối cho từng nhân vật.Về lời thoại, cũng được gọt giũa cho thật chỉn chu. Tuy là phim truyền hình,nhưng tôi đã không làm như những đoàn phim khác. Phần vì chưa quen, phần khác vìlo sợ có trục trặc thì sẽ mất thời gian nhiều hơn. Tôi tính là bao giờ phim thậthoàn thiện thì mới phát sóng. Sở dĩ phim quay chậm hơn so với dự kiến gần 8tháng là bởi vì tôi phải đi vận động tài trợ. Kinh phí lên tới 4,5 tỷ, một sốtiền không nhỏ. May mà đến giờ cũng có đủ rồi”… Trinh chia sẻ.

Việt Trinh ‘trở về’ sau giông bão


Việt Trinh kể, chị chuẩn bị mọi thứ rất kỹ, nhưng đêm trước ngày bấm máyhồi hộp không ngủ được:
“Cơn hồi hộp bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều. Tôi ngồi suynghĩ miên man, một chút hưng phấn, một chút lo sợ, nửa mong mọi thứ diễnra thật nhanh, nửa khác lại như muốn thoát lui, trốn ở nơi trú ẩn nào đóvà chỉ cần có con trai mình là đủ. Thức trắng cả đêm, sáng ra trườngquay, tôi hồi hợp và bỡ ngỡ rất nhiều. May là quay buổi chiều, không khíđoàn phim đã làm tôi lấy lại thăng bằng. Và quả thực, quay phim cực khổ,nhưng mỗi ngày qua đi là một ngày tôi học được nhiều thứ, làm mình buộcphải trưởng thành rất nhanh’’.

2. Cuộc sống của một bàmẹ đơn thân có nhiều điều không đơn giản. Với ViệtTrinh, điều đó càng khó khăn hơn. Cuộc sống của chị trong ba năm qua có nhiềuđổi thay, đổi thay lớn nhất là có thêm một thành viên mới trong gia đình, màthành viên ấy luôn cần có chị ở bên. Con trai chị đã bước vào tuổi nhận biếtđược mọi thứ. Và chị đã dành gần hai năm để chuyên tâm cho “sự nghiệp” làm mẹ -“sự nghiệp” mà đã có lúc chị nghĩ đó là một viễn cảnh mà chị không bao giờ cóđược.

Đã có lúc, Việt Trinh rơi vào một cơn tuyệt vọng dài, bỏ trốn khỏi thành phố vàkhông cho ai liên lạc. Cũng có lúc chị tìm đến thiền tịnh và đọc kinh Phật, mongcho đường tình duyên bớt lận đận và mọi gánh nợ trần ai được rũ nhẹ như không.Nói đến cơn tuyệt vọng ấy của Việt Trinh, tôi lại nhớ tới những bài viết mới đâyvề những “đại gia” liên quan tới chị. Những câu chuyện được kể lại ở trong tù.Không biết đúng bao nhiều phần trăm, nhưng dường như trong đó có màu sắc củanhững chuyện tình – tiền và sự lợi dụng.

Việt Trinh ‘trở về’ sau giông bão

Dường như, đến tận lúc này, qua bao cơn dâu bể, cả những điều mà chínhViệt Trinh đã quên đi, vẫn được cày xới lại. Trinh bảo, chị không cònbuồn nhiều nữa, bởi vì mọi thứ đã thuộc về ông trời, trời Phật đã sắpđặt những tai ương để thử lòng người, chị đã từng tính buông xuôi nhưngduyên trần chưa cạn, nên chị đi tiếp con đường của mình… Còn tôi thìnghĩ, trong những mối quan hệ ái tình giữa đàn ông và đàn bà, thườngngười phụ nữ sẽ gánh những thiệt thòi. Bởi cho dù họ có được cung phụng,có nhà có xe, thì điều tiếng, thậm chí danh dự của họ cũng đã bị tổnthương sâu sắc. Nỗi tổn thương ấy không phải ai cũng quên nguôi nhanhchóng. Và thường cũng khó nguôi quên, vì tâm trí con người không phải làlá sen, nước đổ cái ào rồi trôi hết.

Việt Trinh cũng vậy. Chị gánhđiều tiếng thị phi suốt gần hai thập kỷ. Chị đã trốn chạy nó, đã không dám gặpnhiều người trong một thời gian dài. Phần vì sợ bị hiểu lầm. Phần vì nỗi tổnthương vẫn còn lại đâu đó, như vết đạn trong tâm hồn, như cơn gió lúc trở trời,sẽ làm nên những cơn đau dội ngược từ phía trong mỗi lúc đời biến động. Chị dừnglại và đi tìm chốn yên bình cho mình. Tôi nghĩ, đó là lựa chọn khôn ngoan. Vàchị đã có đủ thời gian để tha thứ cho chính mình, tha thứ cho cả những ngườighen ghét, những người cố tình làm tổn thương mình. Chị nói, đó là nhờ đọc kinhPhật, hiểu cái lẽ nhà Phật, để sống an nhiên giữa đời vô thủy vô chung…

3. Việt Trinh hiện nay đã là sự đổi thay ở người đàn bà nhan sắc, một phụ nữdẻo dai và tâm hồn đủ mạnh, dám vượt qua mọi định kiến để sống thực sự với bảnthân mình. Và tôi có một niềm tin thật sự rằng có thể con đường tình yêu củaViệt Trinh không êm ả, không có “happy ending” là một đám cưới, nhưng chị đãđược cuộc đời trả lại bằng niềm hạnh phúc, đó là làm mẹ của một đứa con ngoan.Ấy là quà của tạo hóa.

Việt Trinh ‘trở về’ sau giông bão

Tôikhông muốn con tôi bị xáo động, nên không muốn nói nhiều về con, và cũngkhông muốn hình ảnh của con xuất hiện trên báo. Chúng ta có một cuộc đờiđể sống, có thể vượt lên hay vấp ngã, có thể vun đắp hay tàn phá, đó làchúng ta đang sống cho mình. Nhưng chúng ta không được lấy quyền làm mẹđể đẩy con vào những chuyện mà có thể con sẽ không thích. Khi nào conlớn, tự lựa chọn, tôi sẽ tôn trọng. Còn bây giờ, con trai là món quàtrời cho và tôi muốn giữ thật kỹ, như báu vật của riêng mình” –chị chia sẻ…

Tôi luôn cho rằng, vẻ đẹp của Việt Trinh là ngọc trong đá, và chị đẹplên hay xấu đi, chị sang hơn hay… sến, là do những người mài ngọc. Thếnên, việc đặt chị vào đúng những gì chị có, làm toát lên bản năng mạnhmẽ của người nghệ sĩ, Việt Trinh sẽ tỏa sáng.Một sự tỏa sáng thực sự, không phải nhờ sự chiếu rọi của công nghệlăng-xê lên xuống bấp bênh như bong bóng xà phòng.

Và tôi nghĩ rằng, khi đặt Việt Trinh vào không gian phim ảnh, để chị tựvượt qua  những trở ngại của một nữ đạo diễn, và hoàn thành tác phẩm củamình, đó là lúc chị tự làm người mài ngọc, để tạo nên viên ngọc theođúng ý chị muốn. Và viên ngọc đó sẽ thành thật hơn cả. Nó lấp lánh cỡnào, và làm bao người say đắm, là do bàn tay của chính chị, nữ đạo diễnViệt Trinh.


Theo SànhĐiệu