Trong cánh đồng ngô non. Hương sữa của những bắp ngô còn ngai ngái. Mỗi bắp đang phổng phao khoe chùm râu ngô màu nâu nhạt. Tất cả còn đang óng ả thì bắp chân trắng nõn ấy lộ ra làm tất cả sững sờ. Cánh thợ làm cỏ bỗng túa ra vì thấy có bóng hai người lấp ló từ luống ngô nếp ở phía xa. Có người hét lên:

- Bắt lấy! Kẻ ăn trộm!

Họ kêu lên như thế vì không biết rõ chuyện gì, trong khi từ ruộng ngô, một người con trai và một người con gái đang quơ vội bộ quần áo ngoài bỏ chạy. Người con trai chạy nhanh hơn. Có vẻ anh ta còn trẻ lắm và guồng chân chạy băng băng như tia chớp vào cánh đồng mía rậm rạp phía dưới đồng màu rồi mất hút. Chỉ có cô gái cuống quít đánh rơi cả chiếc khăn tay màu tím. Tấm thân thon thả được che khuất bởi mái tóc dài. Đến khi cô gái bỗng đứng sững lại vì dẫm phải cái gai hay vật gì đó và bất ngờ cô ta cúi xuống thì cánh con trai dừng hẳn lại. Ngay lập tức có người thốt lên:

- Cô Thanh!

Đúng rồi, Thanh ở quán dê núi đấy mà. Gái đôi mươi đẹp thật.

Thế rồi gương mặt trái xoan dễ thương ấy quay lại làm mấy anh con trai ngượng ngập cúi đầu. Họ không dám nhìn Thanh nữa. Dáng vóc dong dỏng thanh thoát ấy bấy lâu nay làm những kẻ thèm khát thấy giật mình. Đến khi bất ngờ họ được ngắm nhìn một cách tường tận đến như mơ, thì lại thấy ngượng ngùng. Mấy anh còn trẻ quay lưng lại. Thanh lóng ngóng cài kỹ lại cúc áo rồi lấy bình tĩnh đi ra theo những luống ngô non đang dào dạt trong gió. Mái tóc dài được vấn lên như không có chuyện gì trên đời này. Thanh đi ngang qua những con mắt ngây dại vừa nhìn thấy rõ cơ thể mình. Đột nhiên Thanh quay lại nói:

- Này bọn anh. Đến hàng Dê núi nhé. Em sẽ đãi không lấy tiền đâu.

Cánh con trai ồ lên rồi nhìn theo bóng dáng thon thả yểu điệu ấy đi về phía con đường lớn. Họ biết rằng ở đầu con đường ấy, ở giữa ngã ba là quán dê núi của Thanh, mà người ta quen gọi đó là quán Thanh Mùi.

Cái quán dê núi Thanh Mùi này chỉ có độc món thịt dê. Vị thì chả ngon mấy vì ít gia giảm nhưng kéo lại, món nước lẩu thì ngọt và thơm lừng. Cánh lái xe đi đâu thì đi, nhưng đều căn giờ về đúng giữa trưa để uống rượu ngọc dương của Thanh. Tất cả các món ở quán này đều không có pha trộn. Dường như có gì làm nấy nên cái ngọt của vị canh lẩu thì đúng là chỉ có xương dê. Còn rượu ngọc dương thì... khỏi chê vì chính ông chủ là người chọn những cà dê to bự, còn hôi hổi nóng ném vào bình rượu. Mà phải ngâm được đúng nửa năm ông mới cho khách uống. Khá nhiều người nghiện rượu của ông chủ quán, bởi tác dụng đặc biệt của nó. Ai nấy uống xong đều khen:

- Đã lắm, chắc là ông chủ phải làm cho cô Thanh mê mệt vì cái... khoản ấy đấy nhỉ.

- Hôm nào phải cắp sách đến học ông chủ vài chiêu về phục vụ vợ.

Được khen, ông chủ thường kéo Thanh ra trước mặt mọi người, giang tay vỗ đánh đét vào mông vợ một cái rồi hỏi:

- Thì cứ hỏi cô ấy, khắc biết.

Nói rồi, ông ta cứ nhắm tít mắt lại cười. Hai má nung núc những thịt làm cho gương mặt trở nên tròn xoe. Dáng người đậm lại béo nên ông chủ quán đi lại có vẻ nặng nề. Bước chân cứ huỳnh huỵch.

Trưa nay, cũng như mọi hôm, khách khứa, nhất là cánh lái xe trúng quả nên cứ tranh nhau chỗ ngồi. Ông chủ vội vã đi làm hàng. Thanh đang đon đả chào mời mọi người thì có người chạy vào trong bếp gọi ông chủ ra sân thì thầm điều gì đó. Mặt ông chủ bỗng trắng bệch. Ấy thế rồi mọi chuyện trở nên lộn xộn hết cả. Từ lúc đó ông chủ không còn biết mình làm gì nữa. Ai đó tru tréo lên:

- Sao mặn thế không biết?

- Này ông chủ ơi! Khê hết cả món hầm rồi.

Lại có tiếng quát tháo:

- Mẹ nó chứ! Phí tiền!

Bất ngờ có người nói lanh lảnh:

- Cái ngữ ngủ với vợ cũng không xong mà cứ lanh chanh ôm vợ trẻ. Sĩ diện!

Ấy thế là cửa hàng hỗn loạn như ong vỡ tổ. Thanh bất ngờ xắn cao cạp quần lên làm hằn rõ bắp đùi dài và tròn của mình, đứng trước mặt mọi người:

- Nào nào, các anh lại say cả rồi chứ gì? Có sơ suất gì bỏ quá cho em đi. Nhà em không được khỏe. Hôm nay, em xin đãi không lấy tiền của các anh. Uống rượu đi, không ăn được thì uống. Rồi gặm xương.

Nói rồi Thanh hô những người giúp việc khênh một rổ xương mới luộc còn nóng ra cùng mấy bình rượu ngọc dương lớn đặt trước mặt mọi người. Thanh vỗ tay ra hiệu:

- Đây gọi là lời tạ lỗi. Nhà hàng không tính một xu. Nào, xin mời!

Cánh lái xe đều trố mắt vì vẻ đẹp rừng rú của Thanh đang hiện diện. Làn áo mỏng bó sát người làm nổi bật đường nét uốn lượn mềm mại. Vậy là ai nấy quên hết tức giận, thi nhau lấy cốc to hứng đầy rượu. Uống và uống. Họ uống lấy được. Họ uống như nước lã vậy. Có lẽ tất cả đã say. Có người đổ gục. Bất ngờ một anh chàng phụ xe eo éo nói:

- Này em! Nghe nói em muốn có con phải không? Anh sẽ cho hai đứa...

Anh ta gục xuống nôn thốc ra, rồi lấy đà bật dậy, vồ lấy Thanh, nói tiếp:

- Ngủ với anh đi. Thằng chồng già bị toi cái khoản ấy không xứng với em đâu.

Thanh giang tay tát rất mạnh vào mặt anh ta. Mọi người cười rộ lên khi thấy anh ta té ngửa. Không ngờ lại có một người cao lớn lừng lững sán tới. Mặt anh ta đỏ gay, lừ lừ nói:

- Tát anh đi. Cô gái xinh đẹp. Tát đi! Để rồi đẻ con cho anh.

Nói rồi anh ta tự đổ đánh rầm xuống sàn. Thanh phớt lờ, hô mọi người uống rượu thả phanh. Mấy bác tài nằm đứ đừ trên sàn. Tất cả đã gục ngã. Đột nhiên Thanh ngừng cười và lạnh gáy khi thấy ông chủ, chồng mình đang đứng mím môi ở dưới bếp nhìn lên. Không biết ông ta đứng như thế từ bao giờ, cứ hệt như một bức tượng chôn chân xuống đất. Đôi mắt bé của ông ta đỏ ngầu và hai cục thịt má tím bầm cứ giật lên giật xuống. Không biết vì giận dữ hay vì tủi nhục bởi những lời lăng mạ của cánh lái xe. Thanh vội chạy lại ôm lấy ông chủ và gặng lời dỗ:

- Thây kệ người đời. Mặc xác chúng nó. Ngày mai em sẽ nghĩ cách thu tiền về.

- Không! Tôi không cần tiền. Cô đã nói với họ là đãi thì phải đãi.

Thanh nghiêng gương mặt xinh đẹp nhìn chồng rồi xéo mắt đong đưa. Ông chủ càng tức điên lên. Bất ngờ ông ta túm lấy tóc Thanh rồi nghiến răng hỏi:

- Có đúng không? Hả?

- Chuyện gì?

- Ở ruộng ngô. Sáng sớm hôm nay!

Thanh gỡ tay chồng đặt lên vai mình rồi nói:

- Ồ thì ra bữa tiệc hôm nay mặn gắt vì chuyện này đây. Anh hãy nghe em, đừng tin bậy. Chắc có đứa nào bờm xơm em không được nên bịa ra đây. Em thề…

- Thôi - Ông chủ bỗng thét lên như phải bỏng. Ông ta bất ngờ rút một nắm rơm châm lửa rồi lao ra ném lên mái nhà. Thanh rú lên rồi chạy ào ra kêu thất thanh. Mọi người bất ngờ tỉnh như sáo. Ai nấy vội vàng bật dậy. Người thì dội nước, người thì ôm lấy ông chủ đang quay cuồng trong cơn uất ức. Khi ngọn lửa vừa được dập tắt, thì ông chủ cũng ngã vật xuống sàn, kiệt sức vì gào thét.

Ai cũng thấy mọi sự bất ngờ. Nhưng có lẽ chỉ có Thanh mới biết rõ vì sao ông chủ bị kích động dữ dội đến như vậy. Ghen ư? Chắc chắn là như thế, bởi ông ta đã mua mình về làm vợ mà. Nhưng có lẽ còn hơn cả nỗi ghen là sự bất lực của ông chủ bị đùa cợt. Lâu nay khá nhiều đám khách trẻ tán tỉnh Thanh. Thậm chí có gã còn rủ rê Thanh với những lời hẹn hấp dẫn. Ông chủ đã quen với mọi sự nhố nhăng diễn ra trước mặt mình.

Nhưng lần này, Thanh biết đức ông chồng đã uất hận vì mọi người chế giễu cái chuyện "tịt ngòi" của ông. Ông chủ từng điên tiết đánh Thanh nhiều lần. Ấy là chuyện thường xảy ra trước kia. Nhưng rồi dần dần ông ta nhận thấy sự vô lý của mình vì suy cho cùng Thanh đâu có lỗi. Từ đó ông tập làm quen với thói vợ mình đong đưa, tán dóc với khách hàng. Bởi ông nhận ra nó đã giúp vợ mình thu được về biết bao là tiền của cánh lái xe.

Và cái gì đến sẽ đến. Mấy tháng nay, ông chủ thấy bụng vợ mình cứ to dần. Mọi người cũng nhận biết điều đó. Là của ai thì cũng trời biết, nhưng tất cả đều thấy ông chủ bỗng trở nên câm lặng. Ông ta không nói không chào ai và chỉ biết nghe và làm theo mọi việc theo sự điều khiển của Thanh. Đôi mắt ông chủ ngày càng híp lại, hai má dần đỏ rực như hai quả cà chua. Có những lúc ông ta ngẩn ra nhìn vào bụng vợ mình. Mọi người tha hồ bàn tán. Mọi chuyện nhố nhăng được thêu dệt quanh người vợ lẳng lơ của mình, nhưng ông chủ chỉ cắn môi im lặng. Lắm khi ông cắn môi đến chảy máu.

Mặc dù bụng đã to dần lên nhưng nom Thanh lại trắng hồng ra chứ không còn mai mái nõn nà như trước. Quả là cái đẹp rừng rú sông nước ấy dồn lên cả nụ cười tươi như hoa của Thanh, làm mềm lòng cánh đàn ông. Đôi mắt đong đưa thì đã quen thuộc, nhưng cứ thấy Thanh nhoẻn cười là đám lái xe đường dài dốc cả túi tiền vào hũ rượu và lao vào xới bạc như những kẻ bị bỏ bùa vậy.

Nhưng rồi cứ đêm đến, ngày nào cũng như ngày nào, Thanh để ông chồng già của mình ủ rũ mềm như bún trong giấc ngủ. Ông ta ngáy như thể có cơn gió thổi từ sông Đáy vào căn buồng gỗ chật hẹp. Và đúng lúc đó, tay Lộc, lái đò ở bến xưa lại lẻn lên gác xép. Khi ấy đến chó cũng ngủ bởi lẽ cứ đêm đêm chúng đánh hơi thấy Lộc là mới đi ngủ. Có lẽ ông giời đã cho đôi bạn trẻ sống đúng với nghĩa hạnh phúc ân ái.

Vào những lúc này, Lộc mới sung sướng ghé tai nghe nhịp đập của con tim nhỏ bé đang lớn dần từng ngày trong bụng Thanh. Có những lúc Thanh chỉ còn biết ôm lấy đôi vai trần của anh chàng lái đò mà mơ tưởng tới một ngày nào đó, cả hai bỏ trốn khỏi nơi đây. Nhưng hiềm một nỗi, người mẹ mù lòa của Lộc vẫn còn đó. Những ngày tháng cuối cùng của thân phận người sông nước, bà chỉ mong được chết bên quán, nơi bờ sông lộng gió và nguyện vọng cuối cùng là mong con hãy chôn mình ở vùng bãi đất bồi này.

Dường như đã bao đêm rồi, Thanh luôn ước mơ được làm vợ một người đàn ông thực sự chứ không phải như cuộc sống bị bán cho lão chủ hiện nay. Thanh cứ chập chờn trong giấc mơ nhớ đến cái ngày đầu tiên lão chủ chạm vào người mình. Ấy thế rồi đêm nào cũng vậy, cứ mỗi lần định leo lên bụng mình thì lão đã đổ vật xuống vì bất lực. Đôi lúc vì thân phận hèn mọn, Thanh cũng đã cố gắng làm mọi cách để cho ông chồng già có chút sinh khí nhưng cuối cùng đều đổ vỡ. Thanh ngày một phổng phao và nõn nà, lão chủ càng thèm hơn và càng cay đắng vì cái sự bất lực của mình. Từ đó lão ngày một bẳn gắt, cáu kỉnh.

Thanh không sao quên được giây phút khởi đầu cuộc tình vụng trộm ấy. Thanh ra sông tắm. Qua ruộng sắn và ruộng ngô ở ngoài bãi, Lộc bất ngờ lặn xuống nước, cứ thế vác Thanh lên bãi cỏ. Thanh nhận ra anh lái đò vẫn ngẩn ngơ vì mình mỗi khi qua sông xuống chợ nên im lặng và mọi chuyện cứ như giời xui đất khiến.

Bây giờ thì... Nằm lặng đi trong niềm vui được làm bố, Lộc lim dim đôi mắt, lấy tay xoa lên mái tóc dài của Thanh rồi dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Đột nhiên con chó ngửi thấy mùi ông chủ, bật dậy ngoe nguẩy đuôi mừng. Lão chủ ôm lấy con chó già thân quen đi ra ngoài. Ngay lúc đó có sáu người lẻn vào. Họ nhanh nhẹn mỗi người một việc với ba cuộn dây thừng to. Chưa đến một phút, Lộc và Thanh bị trói ghì vào cột nhà cùng với nắm giẻ nhét mồm. Cả hai hoảng hốt nhìn nhau. Ngọn đèn ở nhà dưới vụt tắt. Sáu người lạ mặt cũng biến mất.

Lão chủ quán ngồi như một bóng ma giữa nhà và uống ừng ực chai rượu quý cho hả dạ. Vậy là bao đêm nhử mồi, giờ mới bắt được thằng chó rái đã làm nhục mình. Lão đã thuê sáu thanh niên ở tận vùng huyện khác để giấu mọi tung tích. Và bây giờ chỉ còn một mình, lão sẽ thanh toán món nợ này. Mình đã mua vợ về thì nó đã là của mình, chẳng có thể ai có quyền cướp đi. Gương mặt lão xệ xuống bởi bao đêm mất ngủ để rình mò.

Mặc dù lão giả vờ ngáy nhưng tai lại giỏng lên nghe mọi động tĩnh lúc nửa đêm. Lão gãi bụng sồn sột vì rượu nóng làm ngứa ran những lá mỡ dày cộm. Lão tặc lưỡi nghĩ bây giờ chỉ làm mồi lửa là xong. Tiếng cười gằn trong đêm tối đã làm con chó phải chạy tọt ra ngoài, bởi nó nghe như tiếng gầm của con hổ dữ bị dính đạn.

Cứ thế, lão ngồi bất động và đợi đến canh hai bởi lẽ khi ấy chẳng thể có ai kịp cứu cặp mèo mả gà đồng kia. Lão thở trong cơn hen rực lên vì những chén rượu cà dê do chính lão ngâm. Vậy là lão đã uống hết cả lít rượu để lấy dũng khí đốt toàn bộ cơ ngơi gây dựng hàng chục năm của mình. Đây là nỗi nhục mà cả dòng sông Đáy ở cái ngã ba này cũng không rửa sạch.

Bất ngờ, lão tưới rượu lên đầu mình rồi cười và nhìn đồng hồ khi thấy kim chỉ giờ đến gần số hai. Lão đi tới góc buồng, cầm can xăng ra và cố leo lên gác xép định tưới lên người Thanh và Lộc. Nhưng rượu đã làm lão trượt chân thang gỗ và ngã lăn xuống cùng can xăng. Lão cố gượng dậy nhưng không được. Xăng tràn lênh láng theo đường rượu chảy len xuống bếp than đang rực hồng. Lập tức ngọn lửa bùng lên.

Chính lão ta đã hét lên những tiếng động trời. Đó là tiếng rú của con sói hoang trong cơn tuyệt vọng. Tiếng gào thét ấy đã đánh thức mọi người ở dãy nhà kề bên tỉnh giấc. Lão quằn quại trong ngọn lửa rừng rực cháy. Mọi người hoảng hốt hô nhau đến cứu chữa. Tiếng gõ chậu gõ thùng ầm ĩ vang động cả ngã ba sông Đáy. Đám thanh niên dũng cảm lao thẳng vào quán hàng để dập ngọn lửa.

Nghe có tiếng chân đập loạn xạ trên sàn gỗ gác xép, mấy người trai trẻ vội vàng lao lên, lấy móc câu cứa đứt dây thừng vừa bén lửa trên cột. Thanh và Lộc chỉ kịp lao người nhảy qua cửa sổ, rơi xuống ruộng sắn sau nhà. Cả hai dường như hồn vía lên mây và ngất lịm đi trong ánh lửa ngùn ngụt bốc lên mái nhà. May sao lúc đó đội xe cứu hỏa đến. Thanh và Lộc được khênh ra bãi trống. Những tàn lửa bay chấp chới trong đêm tối.

Nửa tiếng sau ngọn lửa được dập tắt. Mọi người bấy giờ mới hoàn hồn. Cả quán hàng đã sập xuống. Khi những người cứu hỏa dỡ từng thang gỗ cháy dở ra mới hay lão chủ quán đã bị chết cháy.

Mọi người cám ơn đội chữa cháy đã chặn được ngọn lửa không lan ra cả dãy nhà liền kề bên đường. Ai nấy vội vã khênh các đồ đạc trở về nhà và các gia đình coi như thức trắng đêm cho đến sáng để dọn dẹp. Chợt có người lên tiếng hỏi:

- Hai cô cậu kia đâu rồi?

Lúc này mọi người mới sực nhớ ra. Lẽ dĩ nhiên cũng có người phỉ báng:

- Thương tiếc gì cái đám hư thân mất nết ấy.

- Ôi dào, phận bọt bèo lại trôi về bến sông thôi.

Chỉ có cánh thanh niên là xem ra không chấp nê, dè bỉu. Họ cho đó mới đích thực là tình yêu. Thậm chí, có một cô gái trồng mía còn chắp tay cầu nguyện cho đôi trai gái tai qua nạn khỏi và sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Câu chuyện tình này dần trôi theo thời gian. Sông Đáy vẫn êm đềm chảy về xuôi. Cá vẫn quẫy. Hoa vẫn cứ nở vàng bên đường hai bờ sông. Chỉ riêng đôi trai gái là vẫn bặt vô âm tín. Nhiều người tặc lưỡi: "Thôi dù sao đó cũng là một cuộc tình đáng thương và hai người trẻ ấy cần phải được hạnh phúc".

Hiện nay, ở cái vùng đất bãi ở ngã ba sông này, mọi người vẫn truyền tụng nhau câu đồng dao để giễu những ông già chơi trống bỏi:

Ve vẻ vè ve

Có ông già dê

Mua con gái đẹp

Để về làm thiếp

Sau nó theo trai

Bỏ ông dài dài

Để ông chết cháy

Ve vẻ vè ve...

Theo Vương Tâm