Phương Chi (Ngõ Huyện, Hà Nội) là một người phụ nữ nhẹ nhàng, ngây
thơ, hiền dịu, chị lúc nào cũng nghĩ cuộc hôn nhân của mình trong tương
lai sẽ luôn tràn ngập màu hồng, mà nhân vật chính là hoàng tử và công
chúa như trong những câu chuyện cổ tích.
Chị sinh
ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, được cha mẹ chiều chuộng, từ
bé đến lớn chị chỉ biết đến việc học. 25 tuổi, lần đầu chị mới biết đến
hương vị tình yêu.
Người đàn ông đó hơn chị 3 tuổi, anh xuất hiện đúng như trong tưởng
tưởng của chị. Anh là Hoàng Bảo, cao to, đẹp trai, một người đàn ông rất
chiều chuộng chị. Yêu được 3 tháng, anh chị nên nghĩa vợ chồng trước sự
ngạc nhiên của bạn bè: “Sao Chi cưới gấp quá vậy? Không phải bác sĩ bảo cưới chứ?”.
Chị chỉ cười thầm và bảo: “Tình yêu sét đánh đấy”.
Anh
chị tổ chức đám cưới tại một khách sạn hoành tráng. Sau khi cưới, hai
vợ chồng đi trăng mật ở Đà Lạt. Sau vài giờ, anh chị đặt chân đến Đà Lạt
trong niềm lâng lâng hạnh phúc. Chị mừng thầm: “Thiên đường cũng chỉ thế này mà thôi chứ mấy”. Chị tay trong tay với anh dạo quanh những khu phố, con đường trải đầy hoa và nghĩ tới tổ ấm nhỏ bé của mình trong tương lai.

Chị quyết định: “Không thể sống chung thêm một ngày nào với người chồng mới cưới này nữa” (Ảnh minh họa).
Trưa
đến, anh chị đặt ăn ở một nhà hàng rất sang trọng. Chị hào hứng khi
trong set đồ ăn có món Âu mà chị rất thích. Gọi đồ xong, chị ngạc nhiên
khi thấy anh gầm gừ: “Sính ngoại thế em? Đồ Việt thì sao mà không gọi?”.
Chị cười vô tư bảo chồng: “Thay đổi không khí anh ạ”.
Mặt anh biến sắc, không ngại ngần nói tục: “Mẹ
kiếp, thay đổi không khí trong đồ ăn rồi một thời gian nữa mày thay đổi
không khí trong quan hệ vợ chồng à? Chưa gì đã có xu hướng ttìm đối tác
mới rồi cơ đấy?”.
Chị ngạc nhiên, ngỡ
ngàng nhìn anh mà cứng họng. Chị thất vọng khi được diện kiến một bộ mặt
hoàn toàn mới của người chồng mình. Từ giây phút đó, trong đầu chị lúc
nào cũng luẩn quẩn câu hỏi: “Con người thực của anh ấy là ai?”.
Bàn ăn đã được dọn ra, chị nghẹn đắng họng không ăn được nổi miếng nào. Anh quát tháo: “Tọng đi, gọi ê hề đồ ăn ra rồi đổ à? Ăn đi rồi phắn”. Chưa bao giờ chị khóc một cách ấm ức như thế, chị còn tự an ủi mình rằng: “Hay anh đang cân não, đang trêu mình?” nhưng nhìn gương mặt thật không thể thật hơn của chồng như muốn ăn tươi nuốt sống chị, chị chỉ biết khóc thành dòng.
Thấy vợ khóc, anh còn đập bàn ầm ầm quát chị: “Tọng đi rồi biến”.
Bẽ bàng, tủi nhục trước hàng mấy chục vị khách xung quanh đang nhìn
chằm chằm vào mình, chị quyết định phải đi ngay, rời ngay khỏi chỗ này.
Thu
lấy ví, điện thoại, nhanh như cắt chị vùng dậy khỏi bàn, lao nhanh ra
gọi xe taxi. Biết vợ không đùa, anh chạy theo túm vợ lại, xin lỗi rất
khẩn thiết. Dù tha thiết xin vợ ăn nốt bữa ăn rồi về cho đỡ phí nhưng
chị dứt khoát về luôn.
Anh thanh toán nhanh rồi
ra về theo vợ. Về đến phòng, chị òa khóc như một đứa trẻ. Xong màn khóc,
chị lỳ lỳ ra không nói một câu dù anh quỳ xuống hay thống thiết van vỉ
vợ ra sao. Sau một hồi xuống nước tình hình vẫn không xoay chuyển, anh
lại thay đổi thái độ, mặt hằm hè bảo: “Muốn tử tế hay thế nào?”.
Chưa cần vợ trả lời, anh xông vào tát chị một cái nảy đom đóm mắt: “Tao nhường rồi mà mày còn vênh à?”.
Từ chính thời khắc đó, Chi biết mình đã lấy phải một tên vũ phu. Đến
lúc này chị mới khẳng định 3 tháng là thời gian quá ngắn để nhận diện
bản chất một gã đàn ông nói riêng và một con người nói chung. 3 tháng
yêu đã cưới không phải là tình yêu sét đánh mà là sự ngu xuẩn.
Đêm
đó, “chuyện ấy” diễn ra với chị trong khó nhọc, chị thấy kinh tởm người
đàn ông này. Dường như trong mọi chuyện anh ta không cần biết đến cảm
xúc của chị, mà anh ta chỉ để ý tới cơ bắp của mình mà thôi.
Chị mộng mơ, nhưng cứng rắn cũng là một trong những tính cách rõ nét ở chị. Chị cảm thấy chị không thể cho chồng mới cưới thêm cơ hội nào nữa. Lúc anh ta có vẻ ngọt ngào với chị và hứa hẹn sẽ thay đổi, chỉ vì “anh nóng tính” nhưng được một lúc anh lại sẵn sàng gầm gừ khó chịu với chị dù lý do chỉ bằng cái móng tay. Ngay trong ngày trăng mật thứ 3, chị đã tự nhủ: “Không ly hôn không được”.
Cũng như bao người con gái khác, chị cũng lo lắng, trăn trở khi nghĩ ra viễn cảnh bố mẹ chị khóc lóc, thất vọng về con như thế nào khi đưa ra quyết định này. Nhưng sự lo lắng đó biến mất khi đêm trăng mật thứ 3 đến, chị bị anh đè ngửa ra tát vì tội “lờ chồng đi”. Chị quyết định: “Không thể sống chung thêm một ngày nào với người chồng mới cưới này nữa”.
Về
tới nhà, chị 3 mặt một lời với bố mẹ mình và chồng. Anh ta cúi gằm mặt
xin lỗi chỉ vì “con nóng tính”. Nhìn mẹ chị khóc hết nước mắt khuyên chị
nên nhún nhường, chị xót xa lắm. Rồi khi mẹ chồng biết, bà quỳ xuống
van xin chị hãy nghĩ lại thì lúc này chị mới cố gắng vì sự nhiệt tình và
tình cảm của tất cả mọi người.
Sau lần đó, anh
có vẻ thay đổi, biết kiềm chế hơn. Nhưng sống với chồng mới cưới mà Chi
cảm thấy như mình không được là chính mình. Chị lúc nào cũng im lặng, đi
nhẹ nói khẽ và nơm nớp sợ chồng.
Thế
nhưng, sau vài tháng, biết tin mình có bầu, vậy mà chồng vẫn gầm gừ,
trách móc, hành vợ, thậm chí tát, đánh vợ chỉ vì những lý do vô lý, chị
quyết định rời bỏ anh.
Trước khi chị đi, anh bảo: “Có con rồi mà em vẫn định đi ư? Muốn con không cha à?”.
Chị cười thầm bảo: “Đó chính là lý do em phải đi, em có thể chịu khổ còn con thì không?”
Theo Trí thức trẻ