Vợ chồng tôi đã đứng trướcquyết định ly hôn, tờ đơn cũng đã được ký, nhưng chưa gửi ra Tòa. Bố mẹ chồngcũng như bố mẹ tôi muốn chúng tôi có thêm một chút thời gian để suy nghĩ lại.

Mới lấy nhau 2 năm, con gái tôi mới chỉ gần 1 tuổi. Các cụ sợ ly hôn sẽ làm đứabé khổ. Tôi thì đang có tâm lý phó mặc mọi thứ bởi lỗi ấy thuộc về tôi, cơ sựnày cũng thuộc về tôi...

Trước khi lấy chồng tôi đã từngcó một tình yêu đẹp. Mối tình ấy kéo dài 5 năm trời chứ không hề ít ỏi gì. Chúngtôi yêu nhau từ năm tôi học lớp 12, qua hết đại học và đến khi tôi ra trường đilàm. Tình yêu ấy đã gặp bao nhiêu sóng gió. Bởi, tôi là cô con gái nhà giàu, mọingười hay gọi tôi là tiểu thư, còn anh lại là thanh niên con nhà nghèo, bố mẹchỉ buôn bán vặt ở chợ. Cũng có lẽ vì anh nghèo nên tôi yêu anh chăng? 

Tôi sinh ra sung sướng, được cungphụng mọi đường, những người đến với tôi cũng đều giàu có cả, họ mua cho tôitrang sức đẹp, cho tôi những bó hoa to và những con gấu bông to bằng cả ngườitôi... Nhưng, tôi thấy nhàm chán với tất cả những điều ấy. Tôi lại thấy rưngrưng xúc động khi một chiều mưa, anh đợi tôi ở cổng trường, ướt đẫm, với mộtbông hoa hồng bé tí xíu trên tay cho ngày Lễ tình nhân.

Vỡ tan vì người tình cũ... bỉ ổi

Tồi tệ hơn là có những tin nhắn anh miêu tả cơ thể tôi, anh send cho cả tôi và chồng tôi

Tôi cảm động bởi sự chân tình củaanh, cũng cảm động bởi cái cách anh chăm sóc tôi: xe đạp đưa tôi đi khắp thànhphố, xe đạp đưa tôi đi ngắm hoàng hôn... Tôi yêu anh có lẽ bởi sự lãng mạn vốnsẵn có trong con người, tinh thần anh. Điều đó hoàn toàn khác biệt với nhữngchàng trai nhà giàu luôn thích có xe gắn máy, phóng xe tốc độ và thích những nơinhộn nhịp, quán xá sành điệu. Vậy nên, một sự chăm sóc bình dị giống như mộtluồng gió lạ đến với tôi làm tôi "đổ" anh từ lúc nào không hay.

Khi bố mẹ tôi biết chuyện, giađình đã tìm mọi cách ngăn cản tôi vì cho rằng anh sẽ chỉ lợi dụng tôi. Bố mẹ tôiluôn nêu quan điểm, thời nay chẳng có mối tình nào chênh lệch về gia sản màkhông phải là vụ lợi cả. Nhưng, cái sự đời càng cố ngăn cản thì càng làm chúngtôi mê nhau. Trước sự ngăn cản, anh lại càng tỏ ra là một chàng trai không cầngì vật chất, anh tự đi làm thêm để có tiền đưa tôi đi xem, đi ăn uống mà khôngbao giờ để tôi trả một xu tiền.

Tôi biết nhà anh khó khăn, nhiềukhi cứ cố tình thả tiền vào túi anh, nhưng bao giờ anh cũng biết và trả lại tôi.Anh nói: "Dù anh nghèo thật nhưng anh muốn em biết anh là anh đến với em vìanh yêu em chứ không phải vì em giàu. Giàu có chẳng để làm gì nếu không có tìnhyêu". Tôi càng say đắm anh vì những lẽ đó. Dù chúng tôi đã chuyển sang chếđộ hoạt động bí mật, không cho bố mẹ tôi biết, nhưng bố mẹ tôi cũng phát hiện rasau khi thuê thám tử đến theo dõi tôi.

Cuộc kiểm soát giờ giấc của tôicàng ngặt nghèo hơn sau khi bố mẹ tôi biết một sự thật đáng để gia đình tôi kinhhoàng là anh trai của anh bị nghiện mấy năm nay. Bố mẹ tôi nói, anh trai nónghiện thì nó cũng không thể sống trong sạch mãi được. Rồi bố mẹ tôi nêu ra cácgiả thiết là anh "tấn công" tôi, bám lấy tôi là nhằm mục đích vào nhà tôi trộmcắp, dòm ngó két sắt nhà tôi. Mặc cho tôi chứng minh rằng anh hoàn toàn khác anhtrai anh, nhưng bố mẹ tôi không tin.

Nhà anh rất khổ, tôi biết điềuđó. Gia đình có hai anh em, người anh trai sớm phải bỏ học đi làm kiếm tiền nêncũng sớm bước vào trường đời. Đi làm phụ xe cho những chuyến xe Nam - Bắc đã đẩyđưa anh trai anh vào con đường nghiện ngập. Anh trai rất đau khổ vì làm khổ mẹ,khổ gia đình, nhiều lần tự xích, tự đi cai nghiện nhưng mấy năm rồi vẫn chưathành công. Cứ cai rồi lại tái. Còn anh thì rất hiểu những nỗi đau từ ma túy gâyra nên anh cũng luôn nói sẽ chẳng bao giờ đụng vào cái thứ chết người đó. Tôirất tin anh.

Càng cấm đoán thì càng say mê,càng ngăn cản thì càng cuồng nhiệt, tôi lách mọi thời gian để đến với anh. Tìnhyêu của chúng tôi để trốn tránh thì đành lẩn vào... nhà nghỉ. Tôi và anh đãnguyện sống với nhau suốt đời nên việc đến với nhau, ăn ở với nhau cũng làchuyện bình thường. Chúng tôi luôn vẽ ra cho mình một con đường hạnh phúc ởtương lai. Tôi đã dự định, sau khi ra trường tôi sẽ xin đi làm một công việc ổnđịnh và chúng tôi sẽ cưới nhau mà không cần sự hỗ trợ của gia đình tôi.

Với tôi, một cuộc sống mà tôiđược tự tay làm nên tất cả có vẻ khá hấp dẫn, nó phù hợp với sở thích phiêu lưucủa một cô tiểu thư. Tôi thích cuộc sống sóng gió như trong phim ảnh hơn là mộtcuộc sống bị phụ thuộc và nhận trợ cấp từ bố mẹ. Lúc đó tôi đã nghĩ thế, tôigiống như cô công chúa luôn mơ tưởng đến việc thoát ra khỏi lầu son, gác tía.

Bố mẹ tôi vẫn nói, tôi hãy tỉnhngộ vì cuộc sống không bao giờ giống như tôi tưởng. Rằng, tôi còn trẻ thì nên"rút chân" ra sớm, sau này sẽ ít đau lòng hơn. Tôi chỉ nghe mà không bình luậngì thêm, trong lòng tôi luôn nghĩ, trọn kiếp này tôi chỉ dành cho anh. Tôi cònlên kế hoạch, nếu bố mẹ không cho tôi cưới anh, tôi sẽ có con trước, đặt mọi thứvào sự đã rồi. Bố mẹ tôi chỉ có hai đứa con, nhà cửa đất đai thì nhiều đến nỗitôi cũng không biết là có bao nhiêu, kiểu gì bố mẹ chẳng thương con mà che chởcho con.

Nhưng, không ngờ, cuộc đời thayđổi và luôn bất ngờ. Sau 5 năm yêu nhau, khi bố mẹ tôi bất lực vì sự ương bướngvẫn "dính" lấy chàng trai nghèo giờ đã là một công chức nho nhỏ của tôi, thìbỗng dưng tôi "buông" tình yêu của mình ra. Tôi cũng không thể ngờ được điều đó.Tôi đã gặp và bị sét đánh bởi một người đàn ông khác, một người làm tôi nghĩ lâunay tôi giống như nàng công chúa nhỏ ngủ trong rừng, anh đã đánh thức tôi dậy.

Tôi đã cố gắng chiến đấu với bảnthân mình là không được đến với anh, rằng tôi đã có người yêu và tôi sẽ sốngtrọn đời với mối tình lâu năm đó. Nhưng, tôi không thể, ngày đêm tôi chỉ nghĩđến người đàn ông mới và cảm thấy lạnh giá dần với chàng trai nghèo của mình.Tôi đành thú thực với anh và lời nói chia tay đường đột. Nước mắt anh đã rơi,nhưng tôi không thấy xót xa nữa. Tôi cũng không thể ngờ tình cảm của mình lạitan đi nhanh thế vì một người đàn ông khác. Tôi yêu người mới thật nhiều đam mê,yêu như chưa từng yêu lần nào. Người mới làm bố mẹ tôi hài lòng vì gia đình giagiáo.

Rồi chúng tôi cưới nhau và tôicũng sớm có thai. Nhưng, chỉ sau 6 tháng sau khi cưới, gia đình chúng tôi bắtđầu lục đục. Chồng tôi đôi khi bỏ đi cả tháng liền không về nhà. Tôi thì mangnỗi buồn câm lặng không biết chia sẻ với ai. Bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng tôi hết họplại đến bàn bạc, khuyên can tôi đủ điều. Tôi cũng không biết nói gì để giảiquyết. Tháng thứ 8 có thai, chồng tôi đề nghị ly hôn, tôi cũng đồng ý. Nhưng, láđơn vẫn để đó chưa được giải quyết vì các phụ huynh năn nỉ đẻ con xong sẽ tính.

Tôi sinh con xong, đứa bé giốngbố như lột khiến gia đình chồng tôi mừng lắm. Nhưng, chồng tôi thì vẫn lạnh lẽo,hàng ngày cũng bế bồng, chăm sóc con nhưng chẳng bao giờ nói chuyện với vợ mộtcâu. Lấy cớ vợ sinh, anh ở riêng một phòng, đi làm về cũng chẳng ăn chung mâm,cứ vác bát cơm trộn thập cẩm thức ăn ngồi chỗ này, chỗ kia ăn một mình. Nhữngđau đớn sau sinh và cả sự trầm cảm sau sinh tôi phải chịu đựng mà không dám kêunửa lời. Bố mẹ chồng tôi khuyên tôi "chỉnh đốn" chồng, tôi chỉ cười để đấy.

Từ khi tôi sinh đến giờ con tôigần một tuổi, đã hai lần chồng tôi đưa đơn ra để ký, tôi cũng đã ký nhưng vẫnchưa đưa đi. Giờ, tôi có tâm lý phó mặc mọi sự đến đâu thì đến, nhất là tôi sốngmột mình nuôi con cũng chẳng ngại. Còn hơn sống chung đau khổ như thế này. Bố mẹtôi và bố mẹ chồng luôn băn khoăn không hiểu tại sao vợ chồng tôi lại như thế.Cả hai không gặp khó khăn về kinh tế, tôi hay chồng tôi đều không có dấu hiệungoại tình, thế mà hôn nhân của chúng tôi luôn làm các cụ đau đầu. Tôi không thểnói ra được cái lý do mà chỉ có hai vợ chồng tôi biết với nhau. Chính chồng tôiđôi khi ức chế quá, đập phá đồ đạc trong nhà một lúc rồi lại bỏ đi lang thangđâu đó cả tuần không về. Còn tôi biết lỗi thuộc về mình nên cũng không dám làmgì căng thẳng.

Sau 6 tháng sống với nhau yên ổn,bỗng một ngày điện thoại chồng tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, nói rằnganh đã cướp người yêu của anh ta. Cũng bắt đầu từ đó chồng tôi luôn nhận đượctin nhắn kể về chuyện ái tình của vợ và người nhắn tin. Tin nhắn đến thườngxuyên khiến chồng tôi nổi điên và anh đã điều tra quá khứ của tôi, biết tôi đãyêu như thế nào và cũng biết kẻ nhắn tin kia là người yêu cũ của tôi.

Chồng tôi đã nói, anh không ngờanh từng nghĩ vợ anh là một cô gái ngoan mà hóa ra hư hỏng, ăn ngủ với loại bạntrai vô liêm sỉ như thế. Khi anh gào lên kể về những tin nhắn cũng là lúc tôimuốn sụp xuống. Hóa ra, suốt thời gian vừa rồi tôi gặp stress vì những tin nhắncủa người cũ, anh suốt ngày đòi hẹn gặp tôi, đòi tôi đến nhà nghỉ với anh, anhdọa không đến anh sẽ nói với chồng tôi. Tôi đã cầu xin anh vì một tình yêu đẹp 5năm qua mà để cho tôi yên, nhưng anh nói, vì tôi bỏ rơi anh làm anh giờ sốngkhông còn niềm tin, không còn yêu được ai nữa và cũng không thể quên được tôi.

Tồi tệ hơn là có những tin nhắnanh miêu tả cơ thể tôi, anh send cho cả tôi và chồng tôi. Tôi không thể chịuđược, chồng tôi lại càng không thể. Nhưng, lỗi lầm này là do tôi gây ra, tôicũng không ngờ người yêu cũ của mình lại sử dụng việc làm hèn mạt và vô văn hóanhư thế. Tôi uất ức vì đã dành cho người cũ cả một tuổi xuân thật ngọt ngào màgiờ còn bị anh ta hành hạ theo cách bỉ ổi nhất mà tôi biết.

Tôi ngậm đắng nuốt cay không biếtphải làm gì. May mà tôi sáng suốt, không đi gặp con người ấy theo yêu cầu củaanh ta. Tôi cũng không dám kể chuyện với bố mẹ tôi vì biết tôi sẽ bị bố mẹ chìchiết cái quá khứ mà bố mẹ đã tốn bao nhiêu tiền của, công sức để ngăn cản.

Từng nhiều lần, tôi quỳ xuống xinchồng tôi tha lỗi và xin anh hiểu rằng, anh là tất cả cuộc sống của tôi, nhưngchồng tôi đã mất niềm tin ở vợ. Nhưng, khi tôi ký vào đơn ly dị chẳng hiểu saoanh vẫn chưa tiến hành các thủ tục ly hôn, đơn vẫn để trong ngăn bàn. Đôi lúctôi nghĩ, có thể vì anh thương con gái tôi, anh rất yêu nó, đi làm về là chỉ sàvào con mà ôm mà ấp, chăm chỉ đưa nó đi chơi, dỗ nó ăn, anh "cắt" sữa mẹ của nóđể cho ngủ cùng anh. Cách làm ấy của anh càng làm tôi thấy có lỗi với anh, anhlà người cha thật tuyệt vời mà tôi đã không làm cho anh được hạnh phúc. Quảthực, tôi luôn thấy anh là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian mà tôi biết.Nhưng, có lẽ tôi không có được diễm phúc có người đàn ông ấy cho riêng mình.

Hôm qua, mẹ chồng tôi nói:"Thằng Trường nó không muốn ly dị, nó muốn quên đi những chuyện cũ, mẹ nghĩ conphải cố gắng vì chỉ có các con mới giải quyết được việc riêng của mình". Tôithấy mừng thầm trong lòng, tôi đang dặn mình phải cố gắng trong thời gian tớiđây để xem có kéo anh về lại với gia đình bé nhỏ này được hay không!? Tôi sẽ nỗlực hết mình, nếu không được, tôi sẽ đành buông xuôi và giải thoát cho anh, nếuanh muốn.

Theo Phương Trinh
Đời Sống Gia Đình