Thông thường, khi thiếu đói quá,thèm khát quá, người ta mới phải ăn vụng. Nhưng hình như điều ấy giờ đã khôngđúng nữa: nhiều người no đủ, thậm chí thừa mứa, vậy mà vẫn cứ ăn vụng.

Trongchuyện “ăn vụng” này có lẽ cay đắng nhất khi một người đàn ông quần quật làmviệc để chăm lo cho gia đình, chu cấp đầy đủ cho vợ con, bỗng một ngày phát hiệnra vợ mình vụng trộm với người khác.

Mà nào phải cô ta thiếu thốn gìđâu cơ chứ… Ông bà nói vụng trộm - đã vụng là trộm rồi, là xấu rồi. Có mang thêmbao nhiêu hoa lá lãng mạn vẽ vời cho chuyện đó thì cũng là ăn vụng mà thôi.

Cái tát

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mìnhcó thể tát một ai đó, nhất là tát một người phụ nữ, lại là vợ tôi - người tôiyêu hơn tất cả mọi người đàn bà khác trên đời, kể cả mẹ. Vậy mà tôi đã tát côấy. Cái tát khiến tôi sững sờ, tê dại. Điều kinh khủng nhất là cô ấy - vợ tôichỉ đứng yên nhìn tôi, bình thản, lạnh lùng, không hề phản ứng lại. Đâu rồingười con gái nhỏ bé, yếu đuối, dịu dàng tôi từng yêu? Em chai sạn đến thế rồisao? Em lạnh lùng đến thế rồi sao? Tôi tát cô ấy mà như tát thẳng vào mặt mình,bỏng rát, nhục nhã. Tôi bất lực trước vợ mình, bất lực trước sự tan vỡ của cáitổ ấm gia đình mà tôi hết lòng vun đắp…

Vợ tôi đang

Ảnh minh họa

Khi phát hiện vợ ngoại tình, tôisửng sốt đến mức không tin đó là sự thật. Tôi lục tung tất cả những email củaem, những đoạn chat của em với nhân tình, moi bới cả những tập tin đã xóa trongthùng rác laptop, lục tung trí nhớ của tôi về những lần em đi công tác, để rồingỡ ngàng nhận ra sự thật là hiển nhiên. Đàn ông chúng tôi ít khi tỉ mỉ, vụn vặtquan tâm đến từng thay đổi nhỏ của vợ mình, để biết em mua thêm đồ lót mới, sexyhơn; để biết em thỉnh thoảng nghĩ đến ai khác khi đứng nấu ăn bên bếp...

Mà đàn bà thì quá giỏi giấu giếm,quá giỏi che đậy, quá giỏi viện dẫn những lý do để biện minh cho sự xao lãng củamình. Tôi chỉ là một thằng đàn ông ngộc nghệch, khờ khạo, đâu biết rình mò em,quan sát phân tích em để biết em đang phiêu du cùng một thằng cha khác?

Nỗi đau đớn của người đàn ông bịvợ phản bội lớn hơn gấp nhiều lần nỗi đau của người đàn bà khi phát hiện rachuyện đó. Tôi có chủ quan, thiên vị không khi nghĩ như vậy? Dù sao phụ nữ cũngđã được gia đình, xã hội gieo rắc trước những ý nghĩ tiêu cực theo kiểu đàn ônglà một lũ tồi tệ.

Nói cách khác, đàn bà đã đượctiêm vắc xin phòng vệ. Còn lũ đàn ông vụng về, lại được giáo dục rằng bản chấtcủa phụ nữ là chung thủy, là yêu thương, là giữ gìn tổ ấm... Vì vậy, khi pháthiện ra cái sừng mọc trên đầu mình đã dài cả thước, tôi đau lắm, đau đến mức đãkhiến một người đàn ông có giáo dục, một người nâng niu em như báu vật của đờimình, đã phải giáng cho em một cái tát.

Tại sao?

Kẻ bị phản bội nào cũng tự đặtcâu hỏi: tại sao người ta phản bội mình?

Tại em không yêu tôi mà tôi cứ épem lấy tôi làm chồng? Không phải. Chúng ta đã có thời yêu nhau và tôi tin lúc ấyem yêu tôi thật lòng. Chúng ta sống với nhau những năm đầu tiên của hôn nhântrong ngọt ngào và hạnh phúc. Chúng ta có một đứa con trai xinh xắn. Em có mộtngười chồng chỉ biết hùng hục đi làm, tiền mang hết về đưa vợ.

Tôi không rào giậu cuộc đời em,em cũng đi làm, cũng thăng tiến. Vị trí của em làm em xinh đẹp ra, quyền uy hơn,chứng tỏ được trí tuệ và khả năng điều hành của em. Ở nhà đã có người giúp việc.Dạo gần đây, có lần em pha cho tôi một ly nước cam, tôi cảm động lắm, cứ thầm mơước vợ mình sẽ trở lại giống như ngày mới cưới, sau giờ làm về cặm cụi nấu cơmvà ăn cơm với chồng. Nhưng tôi nén lòng mình lại. Tôi biết giấc mơ ấy đã khôngcòn thực tế.

Đọc những lời âu yếm của em vớitình nhân, tôi nhớ lần hiếm hoi cả nhà ngồi xem tivi buổi tối, khi một chàngdiễn viên Hàn mặt búng ra sữa mở miệng nịnh người yêu trong phim, em có vẻ xúcđộng lắm. Nhìn em lúc ấy, tôi biết em nghĩ: “Sao chồng mình chẳng bao giờ nóithế nhỉ?”. Sao tôi lại không biết, nhưng… lẽ ra lúc ấy tôi phải giải thích choem hiểu, rằng một tập phim dài khoảng 60 phút, một bộ phim khoảng 20 tập, chàngdiễn viên ấy đóng phim trong vài tháng rồi thôi. Còn tôi, tôi sống với em 20năm, 40 năm, 60 năm.

Chàng diễn viên ấy chỉ diễn theolệnh của đạo diễn, theo sắp xếp của kịch bản. Còn tôi, tôi không muốn diễn vớiem. Tôi không có đạo diễn, không có kịch bản; nói cách khác, tôi vừa là diễnviên vừa là đạo diễn vừa là nhà biên kịch, có ai làm chừng ấy vai trong suốtcuộc đời dài mà không mệt mỏi, không phạm sai lầm? Em đã không tìm được bạn diễnnơi tôi, nên em đã đi tìm bạn diễn khác, có phải vậy không? Cuộc sống gia đìnhmình là đời thực, còn những lúc em đi ăn vụng là em diễn đấy! Cũng như chàngdiễn viên kia vậy, lúc về nhà hẳn sẽ không thể tiếp tục vai diễn ấy với bạn đờicủa mình, trong ngôi nhà của mình…

Ngày xưa, hai ta chỉ có chung mộtđòi hỏi ở cuộc đời này: muốn được sống cùng nhau. Nhưng hình như khi có đượcrồi, những đòi hỏi lại tiếp tục nhiều lên, nhiều đến tận cùng vô lý, mà chúng tađều đã không nhận ra. Ta đòi hỏi dành thời gian cho tình yêu nhưng cũng phải cóthời gian kiếm nhiều tiền; chồng có sự nghiệp rồi vợ cũng phải thành đạt; cóchồng con nhưng còn phải có bạn bè thân; mang thai sinh nở nhưng cũng phải gọngàng, xinh đẹp; được chồng yêu thương mà cũng phải được những người đàn ôngkhác hâm mộ… Đã có thời tôi nghĩ đàn bà thật là giống tham lam, không biết thếnào là đủ, chiều theo những đòi hỏi bất tận của các bà để mà chết sớm sao? Đểsuốt ngày đi hái hoa đồng nội và mở miệng là thốt lên những câu sến rện, rẻtiền, như một thằng ngớ ngẩn sao? Tại sao, tại sao vợ tôi không nhận ra điều đó?

Lẽ tự nhiên, ngoại tình là giađình tan vỡ, cho dù ai đó có rao giảng về lòng tha thứ, về nghĩa vụ với nhữngđứa con, với gia đình. Tôi chắc rằng kẻ đó chưa bao giờ yêu và sống, hoặc chỉsống một cách đớn hèn mới có thể nói những điều sách vở đến vậy. Yêu nghĩa làkhông bao giờ có thể tha thứ cho sự phản bội. Không có gì khổ đau hơn một tìnhyêu không được đáp lại bằng tình yêu, nhưng không có gì có sức hủy diệt hơn mộttình yêu chân thành được đền đáp bằng sự phản bội.

Chúng ta chia tay thôi. Đó là sựtha thứ lớn nhất dành cho nhau, vì sự tôn trọng mỗi người. Có phải đàn bà ngàycàng quá quắt không em? Hay từ xưa đàn ông đã đau thương như thế này mà tôikhông biết?

Giá những đòi hỏi cân bằng hơn

Những đòi hỏi của phụ nữ dườngnhư là vô tận. Ban đầu, các nàng chỉ muốn một gia đình hạnh phúc, được chồngthương yêu là đủ. “Em chỉ cần mình anh” - đàn ông ai lại chẳng ngất ngây với câuđó. Nhưng, chỉ một thời gian sau là thấy ngay quả đắng: một mình anh không baogiờ là đủ cho nàng. Hôm nay tự mình chọn người yêu, ngày nào đó lại bảo “tôi đãbị anh lừa dối”!

Đàn bà đòi hỏi một người đàn ôngbiết lo cho vợ con, làm ra tiền. Không nhận được tiền chồng đưa thì bất hạnhkhốn khổ, nhưng nhận được tiền chồng đưa rồi cũng thấy bất hạnh không kém vì sosánh tiền chồng mình làm ra và tiền chồng người khác làm ra. Chưa hết, nếu đànông lao vào kiếm tiền, đàn bà sẽ bảo anh không quan tâm đến em. Ai lao vào kiếmtiền rồi mới thấy, đã cưỡi lên lưng cọp khó mà xuống được. Vừa cưỡi trên lưngcọp, vừa quan tâm đến vợ từng giây từng phút để biết nàng đang nghĩ gì, mongmuốn gì, thật quá sức gian nan!

Đàn bà đòi hỏi đàn ông phải mạnhmẽ, phải nam tính, nhưng cũng phải dịu dàng, biết quan tâm đến phụ nữ. Tấtnhiên, chỉ được quan tâm đến phụ nữ trong nhà thôi, rộng hơn là mệt đấy. Đàn bàsẽ bảo anh đã có vợ rồi sao còn lăng xăng chỗ này chỗ nọ? Đàn bà còn đòi hỏichồng phải là một binh nhì thượng tôn kỷ luật, gia đình là trại lính, đi đâu vềđâu đều phải đúng giờ, khai báo rõ ràng chính xác. Mặt khác, binh nhì kia phảiđón ý, biết yêu thương, chiều chuộng sếp mình, chứ không phải chỉ là chấp hànhsuông!

Khi phụ nữ ngoại tình, họ có trămngàn lý do nhưng phần lớn đều biện minh là do không được quan tâm, do thiếu thốnmột cái gì đó nên họ mới đi tìm. Sao chỉ nghĩ đến cái mình thiếu mà không nhìnthấy cái mình có? Có phải khi xã hội hiện đại mở ra nhiều cơ hội quá, khi sựthiệt thòi của người phụ nữ (nhiều khi chỉ là sự thiệt thòi vay mượn) được nóiđến nhiều quá, người phụ nữ cũng đang ở trong thế mất cân bằng cá nhân, nênnhững đòi hỏi và cả những sai lầm của họ cũng trở nên thái quá?

Đàn ông cũng là con người, vớiđầy đủ những ưu, khuyết điểm của con người. Nhược điểm lớn nhất của đàn ông ngàynay có lẽ là không thể làm tất cả mọi thứ mà phụ nữ đòi hỏi. Phụ nữ có những lúccần một bờ vai nương tựa, đàn ông cũng có khi khao khát một tình yêu vô điềukiện. Bình đẳng giới có phải chỉ là chuyện của phụ nữ, khi chỉ có một trong hainiềm khao khát kia được quan tâm mà thôi?

Khi những đòi hỏi còn ở mức giảnđơn, sự đáp ứng còn nằm trong khả năng thì đó vẫn còn là sự đáp ứng tự nguyện,vui vẻ, hào hứng, một trong hai phía còn đủ năng lượng để đáp ứng. Nhưng, khiđòi hỏi tăng dần, sự cố gắng ngày càng nhiều, năng lượng ngày càng hao kiệt. Đếnmột lúc nào đó, những đòi hỏi vượt ra ngoài khả năng đáp ứng thì tất nhiên sẽphát sinh chuyện xét lại. Lúc đó, sự xuất hiện một người thứ ba bên ngoài cũnglà tất yếu mà thôi. Liệu có phải đang tồn tại một bất công nấp dưới danh nghĩasự bình đẳng cho phụ nữ mà đàn ông đang phải chịu đựng?

Ngoài những đòi hỏi mang tính“truyền thống” xưa nay mà đàn ông có nghĩa vụ phải thỏa mãn như: kinh tế giađình, nơi ăn chốn ở, sự nghiệp, vị trí xã hội… những đòi hỏi của phụ nữ đangngày một nhiều lên, quá quắt hơn: đàn ông phải tinh tế, dịu dàng như nhân vậttrong tiểu thuyết, chăm sóc vợ như người tình, làm việc nhà như người giúp việc,đáp ứng tiền bạc như các đại gia… Làm được ra một chút tiền, có một vị trí trongcông việc, là một số chị em bắt đầu coi thường chồng ra mặt, bắt đầu lên giọng“bình đẳng” mọi lúc, mọi nơi.

Xin đừng nhân danh phụ nữ mà đẩybình đẳng giới đi quá xa, đến cả những nơi mà thiên chức, sự nhường nhịn, sự bébỏng yếu mềm chung thủy đã được sắp đặt như sự bù đắp công bằng của tạo hóa.Bình đẳng giới không chỉ là một khái niệm được sử dụng với một liều lượng nhưnhau mà là một khái niệm phải được cá nhân hóa đến tận mỗi gia đình với sự thậntrọng cần thiết để không phá vỡ cái tổ ấm hôn nhân, vốn đã mỏng manh hơn từ khicuộc sống hiện đại hơn, phức tạp hơn.

Theo PN. TPHCM