Mới 3 tuổi, bé Chử Nguyên Phương (con trai của Trung úy Chử Văn Minh, hi sinh trong vụ tai nạn máy bay hôm 7/7) vẫn chưa biết được nỗi đau mất bố. Mỗi khi mẹ mang sữa cho uống, cháu bé vẫn hồn nhiên: “Con chỉ uống sữa của bố mua thôi...”. Lời con trẻ như mũi kim, khoan vào từng khúc ruột những người thân ở lại.
“Con chỉ uống sữa của bố Minh thôi”
Từ ngày nhận tin con trai hi sinh do máy bay trực thăng rơi trong khi luyện tập đến nay, gần như ngày nào bà Trần Thị Chung (56 tuổi) cũng khóc. Bà càng khóc nhiều hơn, khi đứa cháu nội 3 tuổi vẫn hàng ngày hồn nhiên, bi bô nhắc đến bố.
![]() |
Cháu Chử Nguyên Phương bên bàn thờ của bố. Ảnh: Q.K |
Thắp cho con nén hương, bà Chung nức nở: “Cách ngày mất một tuần Minh mới về nhà thăm bố mẹ, vợ con. Hôm đó, cu Bi (tên gọi ở nhà của cháu Phương - TG) bị tai nạn gãy răng, Minh ôm con, nựng con đừng khóc, ngoan rồi bố còn mua sữa cho uống. Sau khi lên đơn vị được mấy hôm, chúng tôi nhận được tin máy bay bị tai nạn, sau đó bạn của Minh gọi về báo Minh chỉ bị thương. Ai ngờ...”.
“Nơi đặt bàn thờ của Minh chính là giường ngủ của vợ chồng tôi. Nhà điều kiện khó khăn nên cả bố mẹ, mấy đứa con trai chia nhau xây nhà ở quanh quẩn đây. Vợ chồng Minh đến giờ vẫn ở cái phòng tạm hơn chục mét vuông trong ngôi nhà nhỏ này chứ cũng không có điều kiện để ra ngoài được”, bà Chung nức nở.
Nhói lòng người vợ trẻ, đứa con thơ
|
Bà Trần Thị Chung khóc nức khi nói về con. |
“Tôi quê tận huyện Mường Chà, tỉnh Điện Biên. Khi xuống đây học kế toán thì quen anh Minh. Chúng tôi yêu nhau được mấy năm, khi tôi ra trường thì cưới. Sau đám cưới được 4 ngày, anh lại biền biệt đi công tác xa để hoàn thành nhiệm vụ. Chúng tôi cưới nhau đến nay cũng tròn 4 năm, nhưng nhẩm tính, thời gian vợ chồng bên nhau chỉ khoảng 100 ngày. Sau ngày cưới, vợ lên làm việc ở Điện Biên, chồng ở quân đội, thỉnh thoảng gặp nhau được một vài hôm rồi lại xa nhau. Cách đây 2 năm, tôi chuyển xuống Hà Nội, nhập khẩu và sống cùng gia đình anh Minh thì thời gian gần chồng cũng nhiều hơn một chút. Mỗi lần về phép có được phần quà nào cơ quan phát theo tiêu chuẩn là anh lại mang về cho vợ con hết. Cháu Phương còn nhỏ nhưng rất ngoan. Anh Minh thương và nựng con lắm. Từ hôm bố mất, cháu cũng thay đổi hẳn tính, trầm và ít nói, không nghịch nữa. Mỗi lần uống sữa, cứ đòi sữa của bố, khi bảo sữa bố cho Bi thì cháu mới chịu uống”, chị Lan Anh nghẹn ngào. Dường như không thể chịu đựng nỗi đau quá lớn, được đôi ba câu ngắt quãng trong cuộc trò chuyện, chị Lan Anh lại phải nằm nghỉ.
Anh Chử Văn Thắng, anh trai Trung úy Minh cho biết, từ ngày sự việc xảy ra, mẹ thì phải uống thuốc, truyền nước liên tục vì suy sụp, còn em dâu thì tối nào cũng ôm ảnh chồng và khóc. “Tôi chỉ sợ cô ấy lo lắng quá, làm quá điều gì lại khổ”, anh Thắng chia sẻ.
Bố mẹ anh Minh cho biết, cuộc sống của mẹ con chị Lan Anh bây giờ khá vất vả. Chị Lan Anh đang làm công cho Công ty nhựa Đại Kim ở tận huyện Văn Lâm, cách nhà 25km. Ngày ngày đi về, thu nhập cũng khoảng 3 triệu đồng/tháng. “Trước đây, cả lương chồng, lương vợ chỉ đủ cho con đi học, thỉnh thoảng vợ chồng tôi còn phải hỗ trợ cho vợ chồng Minh. Giờ Minh mất đi, chúng tôi cũng phải tập trung lo cho con dâu, cho cháu để con trai được yên tâm dưới suối vàng. Chỉ mong Minh phù hộ cho vợ, cho con được mạnh khỏe”, bà Chung tâm sự.
Nhớ hôm làm lễ truy điệu cho 18 chiến sĩ ở Nhà tang lễ Bộ Quốc phòng, khi linh cữu của Trung úy Chử Văn Minh được chuyển ra xe để đưa về quê, bà Chung đã ngất xỉu tại chỗ, phải nhờ người dìu ra hành lang của nhà tang lễ để nghỉ. Trên chuyến xe đưa anh Minh về quê cho đến khi an táng, bà Chung, chị Lan Anh xỉu lên, xỉu xuống.
Theo Giaddinnet