Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh “mặt quỷ”: “Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”

Cậu bé Dương Văn Lượng (SN 2004) từng khôi ngô bụ bẫm như bao đứa trẻ khác nhưng căn bệnh quái ác ập đến biến em thành một đứa trẻ tật nguyền kỳ dị

Từ khi sinh ra, cậu bé Dương Văn Lượng (SN 2004) cũng khôi ngô bụ bẫm như bao đứa trẻ khác nhưng căn bệnh quái ác ập đến biến em thành một đứa trẻ tật nguyền kỳ dị bị mọi người xa lánh, sợ hãi.

Gia đình suy sụp khi bạo bệnh ập đến

Vào một buổi chiều đông lạnh, vượt qua con đường dài, quanh co với đất đá lởm chởm, chúng tôi đến được căn nhà của chị Tô Thị Định (SN 1973) tại thôn Quéo, xã Phú Nhuận, (huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang).

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-1

Con ngõ quanh co dẫn vào nhà em Lượng.

Trong nhà, chị Định đang loay hoay với túi thuốc, mớ băng bông rớm máu và mủ vừa thay xong cho Lượng. Thấy có khách đến nhà, Lượng nũng nịu đòi mẹ dắt vào phòng trốn vì ngại.

Lúc mới sinh ra, Lượng có bố có mẹ và cũng mập mạp bụ bẫm như bao đứa trẻ khác. Vợ chồng chị Định bươn chải đủ nghề nuôi Lượng cùng một người con gái cả là Dương Thị Vân (SN 2003). Nhưng không lâu sau, chồng chị Định cũng bỏ 3 mẹ con ra đi do căn bạo bệnh.

Mọi hy vọng của chị Định về người con trai duy nhất trong gia đình gần như vụt tắt vào năm Lượng lên 3 tuổi. Khi đó, Lượng đang phát triển bình thường, bỗng nhiên nổi những vết chàm sần sùi khắp người rồi lan lên mặt, những biến cố cuộc đời cũng đeo bám em kể từ đây.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-2

Quanh năm em Lượng chỉ dám trốn trong phòng kín, không dám tiếp xúc với ai.

Dù khó khăn, chị Định cũng cố vay mượn tiền đưa em đi khắp các bệnh viện huyện rồi xuống bệnh viện tỉnh Bắc Giang điều trị. Sau một thời gian điều trị em được đưa về nhà do không thể chữa trị dứt điểm.

Kể từ đây, chị Định đưa con đi khắp nơi, mỗi khi có ai mách ở đâu có bài thuốc hay là chị lại khăn gói đưa em đi chạy chữa. Hết thuốc uống lại thuốc đắp, bôi nhưng bệnh tình của em không thuyên giảm, có lần đắp thuốc xong cơ thể em bị nhiễm trùng, bệnh càng nặng hơn.

Sau đó, chị Định lại đưa em đi điều trị tại bệnh viện tỉnh Bắc Giang rồi được chuyển thẳng xuống bệnh viện K2 Tam Hiệp (Thanh Trì, Hà Nội). Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán em bị ung thư biểu mô tại chỗ của da, bệnh "mặt quỷ" hay còn gọi u xơ thần kinh, u sợi thần kinh, hiện trong nước chưa có phương pháp điều trị đặc hiệu.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-3

Ở cái tuổi tứ tuần, chị Định chỉ mong con trai khỏi bệnh chứ không còn mong ước gì hơn.

"Sau khi được các bác sĩ ở bệnh viện K2 điều trị thì bệnh tình của cháu đỡ hơn, các bác sĩ cũng cho cháu về và dặn tôi là cho cháu ăn được gì cứ cho ăn, chăm sóc cháu chu đáo. Việc chữa khỏi hay không thì tôi cũng không biết nữa", chị Định nghẹn lại.

Các biện pháp điều trị đã thử hết, đưa Lượng đi khắp nơi điều trị mọi phương pháp khiến kinh tế gia đình kiệt quệ, chị Định cũng không còn chỗ nào để vay mượn nên đành ôm mặt khóc đưa cháu về nhà.

"Nó cứ lủi thủi như thế không có bạn, trẻ con chẳng ai dám lại gần nó vì sợ"

Căn bệnh quái ác không chỉ khiến thân thể của Lượng bị những vết chàm nổi mẩn mà còn làm một mắt phải của em mờ từ khi còn nhỏ. Thế nhưng những nỗi đau, khổ cực không chỉ dừng lại ở đó. Năm em lên 10 tuổi, trên mặt bên phải của em bất ngờ nổi nhọt lớn khiến mắt phải của em hỏng vĩnh viễn.

Khi lên 12 tuổi, trên đầu em lại mọc thêm một chiếc nhọt lớn. Cả 2 cái nhọt cứ ngày một to lên và sùi ra khiến khuôn mặt em bị biến dạng hoàn toàn, mắt trái em cũng bị ảnh hưởng và mờ hẳn, em không thể tự đi lại.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-4

Tự ti với bản thân, Lượng ngại tiếp xúc với mọi người, cũng không dám đòi đi đâu chơi vì sợ những lời gièm pha.

"Nó chẳng bao giờ dám đòi đi học vì ngại, cũng không dám đi đâu chơi cả. Từ khi mặt Lượng bị biến dạng thì hàng xóm cũng không dám sang nhà chơi nữa vì đồn rằng cháu bị bệnh hủi. Chạy chữa khắp nơi nhưng không có kết quả, 2 cái nhọt ngày một to ra và sùi lên khiến trẻ con quanh xóm cũng sợ hãi Lượng, nó biết hết mọi chuyện, nó tủi thân lắm nhưng chỉ biết ngậm ngùi trốn trong nhà không dám đi đâu.

Khi sinh Lượng còn nhỏ mà mắc bệnh, nhiều người cũng khuyên là sao không mang bỏ cháu đi cho ai nhặt thì nhặt, cháu như vậy nuôi chỉ thêm khổ. Những lúc đó tôi lại đau quặn lòng, con mình đẻ ra dù có bị sao cũng là con mình mà, làm sao mà nỡ bỏ cháu đi được", chị Định nghẹn lại.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-5

Hàng ngày Lượng phải có người túc trực chăm sóc do một mắt đã hỏng, mắt còn lại thì mờ. Mỗi ngày thay băng bông 3 lần để tránh các vết thương bị nhiễm trùng.

Hàng ngày, 3 mẹ con chị Định chỉ biết trông chờ vào hơn 500.000 đồng tiền trợ cấp dành cho chị Định và con trai do thuộc diện độc thân nuôi con và khuyết tật. Chị cũng cố gom góp tiền cho người con gái cả theo học con chữ cho bằng bạn bằng bè.

"Không có tiền cũng phải vay mượn cho cháu đi học, bé Vân nó học giỏi lắm, vừa rồi còn được tỉnh tặng học bổng, phận làm mẹ sao tôi nỡ bắt cháu nghỉ học được. Giờ tôi chỉ quanh năm có 1 sào rộng mấy cây vải, muốn đi làm kiếm thêm để trả nợ với chữa bệnh cho con nhưng không thể đi được vì phải túc trực cả ngày để thay băng và chăm sóc con. Giờ tôi còn khoẻ còn chăm được, không biết khi tôi già đi cháu nó sẽ ra sao nữa, chỉ mong sao chữa được bệnh cho cháu là tôi cũng mãn nguyện rồi", chị Định nói.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-6

Với những nỗi đau quá lớn trên khuôn mặt và đầu, Lượng không đủ tự tin để giao tiếp với người lạ.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-7

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-8

Tay chân em cũng bị những vết chàm sần sùi gây ngứa khó chịu.

Tuổi đã cao nhưng ông La Văn Tắc (70 tuổi, anh trai chị Định) vẫn hàng ngày phải sang phụ giúp chị Định chăm sóc cháu Lượng: "Tôi ở gần đây nên hàng ngày cũng cố qua phụ cô chăm sóc cháu. Đến năm ngoái cái nhọt trên mặt của cháu sần sùi nổi lên to quá nên gia đình lại đưa cháu xuống viện K2 Tam Hiệp điều trị. Sau khi được các bác sĩ điều trị thì cháu đỡ hơn và được cho về nhà chăm sóc đến nay.

Từ bé nó chẳng dám đòi đi học vì bạn bè cùng trang lứa ai cũng sợ nó không dám lại gần. Nó cứ lủi thủi như thế không có bạn, trẻ con chẳng ai dám lại gần nó vì sợ", ông Tắc hướng mắt về căn phòng nơi người cháu ngoại đang nằm ngán ngẩm.

Nghẹn lòng cậu bé bị bệnh mặt quỷ”: Nó không dám đi học, bạn bè thấy thì chạy hết, cứ lủi thủi một mình như thế từ bé đến giờ”-9

Ông Tắc chỉ mong cháu sẽ khỏi bệnh để có một tương lai rộng mở hơn.

Thấy mẹ vào đón Lượng mới lủi thủi lết từng bước chân khó nhọc từ trong phòng ra ngoài vì không nhìn thấy gì. Khi được hỏi có muốn đi học không, cậu bé chỉ ngượng ngùng nói "không". Lượng sợ những lời gièm pha của người lạ, sợ sự xa lánh của bạn bè. Em cũng không đủ tự tin để giao tiếp hay tiếp xúc với ai chỉ co mình trong căn phòng nhỏ trò chuyện cùng mẹ và người chị gái.

Do có hoàn cảnh khó khăn nên chính quyền địa phương và các cơ quan đoàn thể cũng tiến hành vận động kêu gọi từ thiện giúp đỡ gia đình chị Định. Mới đây, các nhà từ thiện cũng đã xây mới cho mẹ con chị một căn nhà để cuộc sống gia đình bớt khó khăn hơn.

Trao đổi với chúng tôi, ông Dương Văn Dèo, Chủ tịch UBND xã Phú Nhuận cho biết, chính quyền địa phương cũng đã nắm được hoàn cảnh khó khăn của gia đình chị Tô Thị Định và trường hợp bệnh của em Lượng.

"Cháu Lượng cũng bị từ bé rồi, cũng có các nhà tài trợ đến hỗ trợ gia đình. Một mình chị Định nuôi con nên gia đình thuộc diện khó khăn trong xã. Chính quyền địa phương cũng đã tổ chức xuống thăm hỏi động viên gia đình", vị lãnh đạo UBND xã Phú Nhuận thông tin thêm.

Mọi sự giúp đỡ xin liên hệ bà Tô Thị Định (mẹ em Lượng), ĐT: 0355238102, hoặc chuyển đến em Dương Thị Vân (chị gái Lượng), STK 2504205670850, Ngân hàng Agribank Bắc Giang II - Chi nhánh huyện Lục Ngạn.

Theo Trí Thức Trẻ

 

Xem link gốc Ẩn link gốc http://ttvn.vn/gioi-tre/nghen-long-cau-be-bi-benh-mat-quy-no-khong-dam-di-hoc-ban-be-thay-thi-chay-het-cu-lui-thui-mot-minh-nhu-the-tu-be-den-gio-220195127030118.htm

tật nguyền


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.