Nằm cách trung tâm Hà Nội hơn 30km về phía tây, thị trấn Xuân Mai, Chương Mỹ, HàNội được khách làng chơi ưu ái đặt cho cái tên “ngã ba tình”. Nếu không có sựchỉ dẫn, người lần đầu tiên đến đây sẽ rất khó có thể tìm thấy “hàng”..
Trong vai một gã trai đi tìm của lạ, tôi được anh T. một người dân làm nghề xeôm sinh sống tại đây dẫn đường. Từ ngã ba Xuân Mai đi theo hướng Sơn Tây vàitrăm mét, anh T. đưa tôi đến trung tâm của “ngã ba tình”. Nơi đây các biển hiệuđều không có tên đường, chỉ có người dân trong vùng biết với nhau là phố Cố Thổ.Anh T cho biết “đến đó cứ ngồi bất kỳ quán cafe giải khát nào uống nước thì tứckhắc “hàng họ” ùa ra, tha hồ mà ngắm nghía”.
![]() |
Ở mỗi quán cafe giải khát đều có gái bán hoa tụ tập |
Đúng như lờianh T, khi đi tới trung tâm buôn bán“khoái lạc”, hàng loạt các quán cafe mọcnhư nấm ở hai bên đường. Ở mỗi quán đềucó gái “bán hoa” diện đồ mát mẻ lượn lờ,đi ra đi vào, bên cạnh là vài gã mặt màydữ tợn, ẩn mình sau cặp kính đen, sẵnsàng “xử đẹp” những khách hàng có ý địnhquấy nhiễu.
Chọn một quán trông có vẻ hoành trángnhất tại đây, tôi vào ngồi uống nước.Tay chủ quán thoạt đầu còn có vẻ đềphòng, sau vài câu chuyện thì hỏi thẳngtôi “chú thích loại hàng nào, chỗ anh làhàng tuyển nhất ở đây, phục vụ 24/24,giá cả hợp lý lắm”.
![]() |
"Hàng" thập thò ngoài cửa hàng để mời gọi khách |
Vờ gật đầu, chủ quán cho ngườidẫn tôi vào trong một căn phòng sâu hun hút cách biệt hẳn với chỗ ngồi uốngnước. Cửa vừa mở, mùi son phấn quện với mùi cơ thể sực nức xông ra đến ngộtngạt, hơn chục gái bán hoa ăn mặc khêu gợi ngồi la liệt trên ghế, cô nào cô nấyđều trong tư thế gợi tình để mời gọi khách, nhiều cô còn lao hẳn ra ôm chầm lấykhách rồi kéo tay vào phòng. Lấy lý do nghe điện thoại, tôi đi ngược trở ra phíađầu quán, nói khó là có việc gấp rồi “bo” cho tay chủ quán 100.000 đồng để choêm chuyện.
![]() |
Hầu hết các quán cafe giải khát ở đây đều là quán trá hình để kinh doanh mại dâm. |
Đi dọc tiếp theo con đường phố CốThổ, tôi bắt gặp liên tiếp các quán cafe giải khát trá hình, mặc dù là ban ngàynhưng trước mỗi quán đều chật cứng xe của khách, đa số đều không phải đến uốngcafe mà để tìm của lạ.
Chợ tình đêm toàn "hoa sơn cước"
Ban ngày, hoạt động của các gái bán hoa đã ngang nhiên, đến khi màn đêm buôngxuống lại càng tấp nập không khác gì một chợ tình. Trong thời tiết của mùa hạ oinồng, từng đoàn “bướm đêm" váy ngắn, áo hờ thi nhau lượn lờ, chèo kéo, í ới mờigọi khách làng chơi.
Về đêm do lượng khách đến quá đông, các quán tại đây có sự hợp tác làm ăn,chuyển “hàng’ cho nhau để tránh tình trạng chỗ thiếu chỗ thừa, đảm bảo đôi bênđều được “thỏa mãn”. Đặc biệt nhiều quán còn có độc chiêu “đi 2 tặng 1” đối vớinhững khách đi liên tiếp 2 ngày liền thì sẽ được chủ quán miễn phí thêm 1 lần“sung sướng”.
![]() |
Các chủ quán còn chuyển "hàng" cho nhau để phục vụ khách tới "bến" |
Tiếp cận với một gái bán hoa đangđứng đợi khách trước cửa quán, tôi mời vào uống nước và lân la hỏi chuyện. Bằngchất giọng non nớt chưa “sõi”, cô cho tôi biết tên H, năm nay mới 19 tuổi, quê ởHòa Bình và là người dân tộc Mường. Điều này làm tôi khá ngạc nhiên, hỏi ra mớibiết ở bản không có việc gì làm, H được một người bạn gái rủ lên Cố Thổ để bánhàng cafe giải khát, thấy bạn hứa hẹn chủ quán trả lương rất cao nên H đi theo,nhưng sau khi đến đây H mới biết là công việc không chỉ là bán hàng mà còn phảichiều khách. Lúc đầu H không muốn làm, nhưng về sau thấy bạn mình kiếm đượcnhiều tiền cùng với sự dỗ dành ngon ngọt của chủ quán, H cũng dần đi vào conđường sa ngã.
H cũng cho biết, đa số các cô gái bán thân ở đây có đến gần một nửa đều ở vùngsơn cước, đồi núi khu vực Hòa Bình. Chả thế mà khách làng chơi vẫn hay đùa nhauđến Xuân Mai để thưởng thức “hoa ban”.
Trở gót đi khỏi đại bản doanh của “ngã ba tình” lúc nửa đêm, tôi vẫn còn nghethấy tiếng nheo nhéo của những cô gái miền sơn cước trót dại và tiếng gầm rú xemáy của các gã trai hám của lạ.
Theo Bưu điện Việt Nam