Dạo gần đây trong lòng nàng thấy nóng ruột ghê lắm. Thì cũng đúng
thôi, thiên hạ cưới nhau hết cả rồi, sắp qua một cái Tết nữa đến nơi,
nghĩ tới 2 năm nay yêu nhau mà chàng chưa một lần nói tới chuyện trăm
năm, nàng không như kiến bò trên chảo nóng mới lạ.
Nàng đã 27 cái xuân xanh, đành rằng cũng có chút nhan sắc nhưng đợi
vài năm nữa là thành gái già, lúc ấy dù có đẹp cũng làm sao kiếm nổi
mối ngon lành cành đào nữa. Mà chàng thì đúng là một đám lý tưởng rồi.
Bảnh bao, công việc tốt, gia đình khá, lại tâm lí, ga lăng. Đốt đuốc đi
đâu tìm ra một người đàn ông như vậy?
Nàng suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ, không biết làm sao để nhắc chuyện kết hôn với chàng đây. Thực ra cũng vài lần nàng nói ý nói tứ rồi đấy chứ, kiểu “ôi
mùa cưới sắp hết rồi đấy anh ạ”, “trong đám bạn em còn mỗi em là chưa
chồng thôi ý”, “tự dưng em dạo này thèm trẻ con quá đi thôi”,… đại thể thế. Nhưng chàng toàn cười cười rồi lảng sang chuyện khác. Giờ mà phang thẳng vào mặt chàng một câu: “Anh ơi, mình cưới nhau đi!”, hay: “Anh có đồng ý làm chồng em không?”, thì xem chừng có vẻ sỗ sàng quá.

Ảnh minh họa
Nghĩ mãi, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách khá hay ho. Vừa tinh
tế vừa có sức “công phá” tới chàng đáng kể. Nghĩ là làm, cuối tuần, sau
một đêm nồng nàn trong khách sạn, sáng ra nàng rủ chàng đi uống café
lượn phố. Lúc tới trước cửa quán café đã chủ đích chọn từ trước, nàng vờ
vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy một cửa hiệu váy cưới đẹp mê hồn. Nàng reo lên: “Anh ơi, vào kia ngắm váy cô dâu chút đi. Đẹp thế kia cơ mà!”. Nói xong chả đợi chàng trả lời đã nắm chặt tay chàng lôi tuột vào cửa hiệu ấy.
Rồi nàng vui vẻ hớn hở ngắm từng chiếc váy cưới bồng bềnh trắng
muốt mẫu mới nhất, nhờ cô nhân viên tư vấn nọ kia. Xong, nàng quyết đoán
chọn một chiếc, rồi đi thẳng vào phòng thay đồ. Lúc khoác trên mình bộ
váy cô dâu bước ra, nhìn chàng, nàng cười e lệ bẽn lẽn, mặt thì đỏ bừng.
Nàng gục vào vai chàng, nhỏ giọng thì thầm: “Ôi,
không biết lúc chúng ta cưới, em mặc thế này đứng trước mặt bao nhiêu
người, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ. Em muốn biết quá đi mất, anh ạ”.
Chàng điềm nhiên nhìn nàng làm một loạt hành động từ nãy, lúc này nghe nàng nói vậy cũng vẫn là mỉm cười không nói.
Rồi chàng thờ ơ ngồi nghịch điện thoại, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hứng thú của nàng tắt ngóm. Nàng vừa tủi thân vừa bực bội, vùng vằng
thay váy cô dâu ra.
Tự ái khiến nàng không thể kiên nhẫn nổi nữa, lúc vào quán café, nàng cố rơm rớm nước mắt hỏi chàng: “Có phải anh không muốn lấy em không?”. Chàng chẳng có vẻ gì là bất ngờ trước câu hỏi quá thẳng thắn của nàng, chỉ im lặng một chút rồi thở dài: “Anh nghĩ thời điểm hiện tại không thích hợp để kết hôn. Anh còn quá trẻ, anh muốn phấn đấu thêm cho sự nghiệp đã”. Nàng nghẹn lời, mãi mới run run nói: “Anh cũng 29 tuổi rồi mà… đâu phải còn quá trẻ… Với lại còn em nữa, em đã 27… con gái có thì…”.
Nói ra những điều này, nàng vừa ngại ngùng vừa thấy tổn thương lòng
tự trọng ghê gớm. Là thân con gái, ai chẳng muốn được bạn trai chủ động
cầu hôn trong một khung cảnh lãng mạn! Thế mà chàng vẫn dửng dưng, thờ ơ
như không, buông một câu nhẹ bẫng: “Anh
xin lỗi, nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Nếu em không thể đợi được
anh, em hãy đi tìm hạnh phúc khác. Anh luôn chúc phúc cho em!”.
Nhìn vẻ mặt, thái độ của chàng, nàng bỗng thấy một nỗi tức giận dâng đầy trong lòng. Nàng chả kiêng nể gì nữa, gắt lên: “Anh
nói thế mà nghe được à? Tuổi xuân của em, thân thể của em, tình yêu của
em, đều dành cho anh hết cả rồi, giờ anh muốn phủi sạch tất cả hay
sao?”. Chàng nhíu mày: “Chúng
ta yêu nhau, bên tình bên nguyện, chuyện ấy cũng là điều tất yếu trong
tình yêu thôi, mà anh đâu ép buộc em, phải không nào? Sao bây giờ em lại
nói như thể, một khi yêu em, thì nhất định phải cưới em vậy?”.
“Anh… Em không ngờ anh lại là
người như thế! Lúc lột áo em ra, anh đâu có nói như thế chứ? Anh nói
toàn lời yêu đương say đắm, nồng nàn cơ mà!”, nàng càng nghĩ càng
thấy ấm ức, sao chàng có thể lật mặt nhanh hơn lật bàn tay như vậy. Bây
giờ thì nước mắt nàng rơi thật rồi, không phải là giả vờ rơm rớm như
lúc nãy nữa. Nhưng chàng vẫn ráo hoảnh, thủng thẳng nói: “Xin lỗi, anh chỉ muốn cởi áo em chứ chưa từng có ý định mặc váy cô dâu vào cho em. Thế nên chuyện đã tới nước này, thì chúng ta chia tay ở đây được rồi”.
“Xoảng”, cốc café trên tay
nàng rơi vỡ tan tành. Nàng nhìn từng mảnh vụn vỡ nát dưới chân, ngẩng
đầu đã thấy bóng chàng dần khuất, chua xót và đắng chát không sao tả
được.
Theo Trí thức trẻ