1. Bìa sáchvẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻ đang dichuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắp trở vềnơi ẩn náu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lên vạtáo khoác màu beige thanh lịch và cái cặp da mềm được xách bởi một bàn tay hờhững.
Tuy nhiên, nửa trên của người đànông hoàn toàn chìm trong bóng tối, gợi cảm giác thất lạc và nguy hiểm. Tên tácgiả được thiết kế rất nhỏ, như một chi tiết lẫn vào con đường sâu hút. Dù saothì Vinh vẫn nhận ra đó là một tác giả anh từng đọc đầy hứng thú. Ấn phẩm thuộcloại bìa mềm, dành cho dân du lịch nên giá rẻ. Người thu ngân của ki-ốt sáchtrong sân bay tò mò quan sát vị khách mặc áo khoác màu beige khi Vinh mở ví. Anhkhông nhìn bà ta. Chẳng để làm gì với những gương mặt xa lạ mà người ta biếtchắc sẽ không bao giờ gặp lại trong đời.
![]() |
Giọng đọc thông báo cácchuyến bay âm oang. Đám đông ồn ào di chuyển trong phòng chờ như hàng triệuphân tử mất định hướng. Hồ như ai nấy đều phát điên bởi nỗi lo sợ sẽ bị vuộtmất một thứ gì đó mà chính họ còn chưa biết rõ. Tại sao tất cả đều có một vẻthảng thốt giống hệt nhau trong những đôi mắt kia? Người ta cần phải làm gì,khi không biết chắc về điều mình cần? Nhưng, không nên nghĩ nhiều về nhữngtình huống không thể tránh khỏi, nhất là khi anh cũng thuộc về đám đông rốiloạn.
Nhân viên của Vinh sơ suất báosai giờ khiến anh ra sân bay sớm hơn hai tiếng. Trái với sự nghiêm khắc thườngkhi, anh bỏ qua nhầm lẫn tai hại của nhân viên. Có lẽ ngay khi anh rời văn phòngcông ty, cậu ta đã lao thẳng về nhà, hoàn toàn không còn nhớ đến sự hiện diệncủa anh trên đời. Chọn một ghế trống, Vinh đặt chiếc vali nhỏ dưới chân, lậtquyển sách. Tức khắc bầu không khí trinh thám phả ra từ các trang giấy, ngăncách người đọc với các dải tiếng ồn vây quanh. Hết chương đầu tiên, điện thoạirung nhẹ, lôi anh ra khỏi khung cảnh căng thẳng của cuộc truy đuổi. Vợ anh hỏigiờ máy bay hạ cánh, anh có cần cô lái xe ra đón hay không. Giọng nói êm nhẹ nhưlọc qua lớp màng xám đục. “Đừng bận tâm, anh sẽ tự bắt taxi về!” - Anh nói vắntắt.
Cất điện thoại vào túi áo, độtnhiên Vinh nhận ra một đôi mắt đang trừng trừng hướng thẳng vào mình, từ băngghế đối diện. Một cái nhìn gợi lên cảm giác ghê sợ, bởi nó hoàn toàn trống rỗng.Bắt gặp tia mắt lướt qua từ Vinh, đôi mắt tức khắc hạ xuống, đậu lại ở trang bìaquyển sách trong tay anh. Cô ta đang có vấn đề về thể chất. Óc quan sát củangười làm thiết kế khiến anh nhận ra không mấy khó khăn. Thay đổi tư thế ngồithoải mái hơn, anh tiếp tục trôi theo dòng chảy các suy đoán vừa tỉnh táo, vừađiên rồ một cách đáng sợ của tên sát nhân.
2. Phòng chờđông đúc đột nhiên vơi hẳn. Đám đông ồn ào biến mất. Vinh nhìn ra ngoài bứctường kính. Các khối không khí xám trắng chao đảo khi chiếc Airbus cất cánh. Bêntrong anh, một điều gì đó cũng mơ hồ dịch chuyển.
Vì lẽ gì, người ta luôn đặt ranhững câu hỏi tự đẩy chính mình ra khỏi trạng thái cân bằng? Sau nhiều nỗ lực,anh cũng chạm tay vào những thứ mà phần lớn đều trông đợi: Một sự nghiệp đủ hấpdẫn để theo đuổi. Một gia đình yên ổn để chia sẻ thời gian còn lại của cuộc đờimà không cần đắn đo. Một tài sản mỗi ngày lớn dần lên, để anh vững tâm anh tựdo, có thể làm gì, đi đâu bất cứ khi nào anh muốn. Tuy nhiên, trong sâu thẳm,Vinh lờ mờ nhận ra có một thứ gì đó mà anh đã vuột mất, khi phí hoài tinh lựctheo đuổi các mục tiêu không ngừng hiện ra trước mặt. Chẳng phải khi hai mươituổi, anh từng tin không đời nào để mình cùn mòn đi trong thói quen của loài mối,dốc toàn bộ sức lực và thời gian để gây dựng nên một đời sống trưởng giả? Chẳngphải khi hai mươi tuổi, anh từng tự nhủ sẽ không bao giờ thỏa hiệp với chínhmình? Rốt cuộc, các mục tiêu lặt vặt vẫn bẻ ngoặt đời anh theo một hướng kháchẳn, trong khi vẫn tạo cho anh chút vững tâm mình là người nắm phần quyết định.Anh làm việc không ngưng nghỉ, dốc hết tinh thần vào các dự án nối tiếp, phảichăng để lảng tránh khoảnh khắc nhìn vào thời gian sống của chính mình, nhận raquá trình tự hủy hoại đang diễn ra mà không cách gì cưỡng chống. Như lúc này đây.
Đặt quyển sách lên vali, anh đứngdậy, đi về phía nhà vệ sinh. Một nhân viên đang dùng cây lau sàn nhúng vào thùngnước dung dịch xanh nhạt. Bên trong nhà vệ sinh vắng lặng. Vinh đứng trước bồnrửa mặt, vòi nước cảm ứng phun ra các tia khá mạnh, khiến áo khoác của anh lấmtấm ướt. Anh vã chút nước lên mặt. Các ý nghĩ nặng nề hiện ra từ những trangsách bị lùa về vị trí ban đầu của chúng, mất đi sức mạnh đe dọa. Dòng nước lạnhtoát chảy dọc từ trán xuống xương hàm. Sự tỉnh táo quay trở lại. Mở mắt, Vinhnhận ra anh không là người duy nhất trong nhà vệ sinh.
Dãy bồn rửa đối diện, phản chiếutrong gương, một phụ nữ trẻ đang tháo cái khăn mỏng khỏi cổ. Cô ta cởi tiếpchiếc áo choàng thiết kế đắt tiền. Bên trong, cô ta chỉ mặc cái váy vải bông tầmthường, hơi nhàu nát, giống như đồ mặc nhà. Bằng mẩu khăn giấy nhúng vào nướcnóng, cô ta bắt đầu cúi xuống lau bắp chân đầy vết bầm tím. Những hành động chậmrãi, như trong một nghi lễ câm lặng. Chỉ đến khi mẩu khăn giấy cọ vào vệt máuđóng khô mé trong cánh tay, mới vang lên tiếng rên khẽ, tuyệt vọng. Vinh xoayhẳn lại. Người phụ nữ trẻ nhận ra sơ suất. Cô ta câm bặt. Khuôn mặt được cấuthành bởi các chi tiết nhợt nhạt, không đường viền. Vinh sực nhận ra cô ta chínhlà người ngồi đối diện anh ban nãy. Cô ta bị đánh khá nặng. Mé trong tay có haivết cắt sâu.
- Có chuyện gì vậy?
- Không gì cả! - Bất chợt cô tavung lên cánh tay bị thương, ngăn cản người lạ tiến đến gần.
- Có cần tôi giúp đỡ gì không? -Anh cau mày, nhận thấy máu lại rỉ ra, chảy dọc cánh tay. Kinh nghiệm của ngườitừng tham gia các hoạt động ngoại khóa giúp anh biết, chỉ một dải băng nhỏ quấnchặt trên bắp tay, máu sẽ ngưng chảy.
- Để tôi yên! - Người bị thươngcó giọng nói căng thẳng.
Không tranh cãi nữa, Vinh bướcđến, nắm lấy khuỷu tay cô ta. Thương tích gây nên bởi một vật không mấy sắc bén.Tuy không sâu, nhưng vết cắt rất tệ. Ở khoảng cách gần, cô ta còn có nhiều vếtbầm cũ mới, như thể bên dưới lớp da mỏng và xanh, tất cả các mạch máu đều dập vỡ.Xé mạnh chiếc khăn quấn cổ của cô ta, anh gấp một miếng làm gạc. Mảnh ngoài dàihơn làm băng, buộc vết thương.
- Không đau chứ? - Vinh hỏi.
- Đau! - Đôi mắt trống rỗng lóelên ánh sáng man dại - Giá tôi có thể giết hắn!
- Ai? - Anh giật mình.
- Người đang sống với tôi.
- Chồng cô?
Cô ta lắc đầu, mặc lại áo khoác,nhăn mặt khi cử động làm vết thương nhói lên. Một mẫu người kỳ lạ. Người takhông thể đoán cô ta là ai. Cả giọng nói cũng không cho biết cô ta từ đâu đến.Vóc dáng thanh mảnh và cử chỉ dễ chịu của người được nuôi dạy tốt. Nhưng ánh mắtcăm ghét, vẻ thất lạc sâu xa, lớp trang điểm đậm và các câu nói cụt lủn thì lạigợi lên mối liên kết mơ hồ với một thế giới u ám, nơi mọi thứ đều được cân nhắcdưới thứ ánh sáng của thực tế thô bạo. Xếp lại vài món trong chiếc túi da cũngđắt tiền nhưng đã cũ, người phụ nữ trẻ bước thẳng ra cửa, không buồn cám ơnngười giúp đỡ mình.
Vinh giữ khuỷu tay cô ta, hỏithẳng:
- Cô đang chờ chuyến bay đi đâu?
- Lẽ ra tôi bay chuyến hồi nãy.Nhưng tôi không bay. Gã sẽ tìm ra ngay nếu tôi vào trong đó. Tôi chỉ muốn anhta nghĩ là tôi đã bay - Cô ta lẩm bẩm - Bây giờ tôi không biết đi đâu. Có thể sẽquay về với anh ta. Dù sao thì cũng quen rồi.
Trạng thái hờ hững quen thuộc độtnhiên trở lại, choán đầy Vinh. Những cuộc đời nhạt nhẽo và vô nghĩa có thể tìmthấy ở bất kỳ đâu. Điều anh cần làm là lánh xa, không có thêm bất kỳ liên hệ nào,để tránh phiền toái. Nhưng, hồ như đọc được ý nghĩ trong anh, cô ta hỏi nhanh:
- Anh có name card không? Khi nàobay vào đó, tôi mời anh đi ăn.
Vinh mở ví, đưa chiếc danh thiếpcuối cùng. Cô ta sẽ vứt nó ngay khi anh quay đi, dễ dàng như lời nói dối cô tavừa thốt ra, anh biết.
Nhân viên bảo vệ sân bay đang tìmchủ nhân của chiếc vali và quyển sách trinh thám bị bỏ lại cạnh băng ghế. Anh đãvắng mặt gần mười phút. “Chúng tôi nghĩ nó thuộc về một kẻ nguy hiểm” - Nhânviên an ninh mỉm cười khi Vinh nhận lại đồ đạc. Còn một tiếng nữa chuyến bay củaanh mới cất cánh. Giọng thông báo âm oang trên loa. Thời tiết bên ngoài giảm,còn 15 độ C. Đám đông mới kéo vào đầy chật khu vực ga đi. Anh mặc lại áo khoác,đọc tiếp quyển sách. Không có gì suy suyển. Nhưng trạng thái cân bằng bên tronganh không còn. Hoặc bởi diễn biến câu chuyện, hoặc do câu nói tình cờ của ngườian ninh bám lại. Thật lạ lùng nếu anh là một kẻ nguy hiểm.
3. Từ sân bay vềphía nam thành phố mất gần một giờ taxi, nếu không kẹt xe. Trời bắt đầu tối. Xera khỏi khu trung tâm náo nhiệt. Qua cầu, những tiếng ồn mỏng dần. Tĩnh lặngtuyệt đối. Bóng tối bên ngoài mát mẻ, tựa hồ có thể vuốt ve sự êm mượt của nó.Các khối nhà bê-tông lấp loáng ánh sáng đang mọc lên trên các bãi đất phẳng lì.Vinh tựa hẳn vào lưng ghế. Anh đang trở về ngôi nhà của anh, với người vợ đangchờ anh. Ta là một nhà lập trình giỏi, anh tự nhủ. Tuy nhiên, vào lúc không ngờnhất, một chi tiết nào đó bên trong cỗ máy đã dừng lại. Ý nghĩ mọi thứ làm nêncuộc đời của chính anh chỉ là những điều lặp đi lặp lại khiến anh tức giận đếnlặng đi.
Anh chợt nhớ vẫn chưa mở lại điệnthoại. Không có tin nhắn nào. Có lẽ vợ anh còn đang ở văn phòng, dán mắt vào mànhình tham gia một tele-conference với dàn đồng nghiệp. Ngay khi anh chuẩn bịsoạn tin nhắn gửi cô thì có một cuộc gọi đến. Số máy lạ. Giọng nói khản đục:“Tôi về nhà rồi”. Người bị thương ở sân bay, Vinh nhận ra ngay. Anh chờ cô tanói tiếp. “Tôi lại bị đánh. Anh ta tìm thấy xác nhận vé máy bay điện tử tronge-mail của tôi… Anh ta biết tôi muốn bỏ đi”. Giọng nói ngắt quãng, với tiếng lụcbục như bị sặc nước. Câu cuối cùng, cô ta bỗng gào lên. “Nhắn vào máy tôi địachỉ của cô. Ở yên đấy. Đừng chạy trốn” - Anh quyết định, trước khi kịp hiểu mìnhvừa nói gì.
Cảm giác ấm áp, bồn chồn và khôngphải không sợ hãi. Như lần hẹn hò đầu tiên, khám phá cơ thể phụ nữ đầu tiên. Anhvẫn hít thở, vẫn suy nghĩ. Nhưng máu dưới da anh đang chảy nhanh hơn. Nhịp đậpcủa khối cơ trong lồng ngực mạnh hơn...
- Cho tôi trở lại sân bay - Vinhbình thản yêu cầu tài xế taxi.
Ông ta ngạc nhiên. Nhưng nhìn vịkhách qua gương chiếu hậu, ông ta tự hiểu tốt nhất là đừng hỏi gì cả.
4. Phút chót, cóngười bỏ chuyến 9 giờ rưỡi tối. Vinh nhận được suất cuối lên máy bay. Cảm giácvững tin mỗi lúc rõ ràng hơn. Trước khi ra cổng, anh ghé quầy lưu niệm, chọn muabức tượng thiếu nữ điêu khắc đá. Nhân viên bán hàng gói bức tượng nhỏ thanhthoát nhưng hơi nặng trong giấy báo, mỉm cười. Anh cũng nhìn thẳng vào gương mặttươi sáng của cô ta, mỉm cười.
Thành phố phương bắc nơi anh đãrời đi hơn chín tiếng trước. Đường sá vắng lặng. Những ngọn đèn đường bị khílạnh nửa đêm đóng thành các quầng sáng mờ dịu. Anh đọc địa chỉ trong tin nhắnđiện thoại cho tài xế. Khu chung cư cao cấp mới xây dựng.
Hành lang chung cư lát đá hoacương, in bóng những ngọn đèn LED sáng rực và hình ảnh một người đàn ông tayxách chiếc vali tiến về phía thang máy. Gót giày da lướt êm. Vinh biết, cameraan ninh vẫn lưu lại mọi hành động của anh. Chọn lên tầng bảy, sau đó, anh đitiếp lên hai tầng nữa bằng cầu thang bộ. Mở điện thoại, anh gọi số máy của ngườibị thương. Cô ta trả lời ngay:
- Anh ta đi ra ngoài rồi. Tôi sắpngủ. Vẫn đau, nhưng sẽ ổn.
- Mở sẵn cửa đi. Tôi đang lên cănhộ của cô.
- Sao kia? - Đầu máy bên kia lặngđi - Không phải…
- Tôi đến rồi - Vinh cắt ngang,bình thản.
Căn hộ góc chung cư. Anh nhìnquanh. Những cánh cửa gỗ dày đóng kín, giống hệt nhau. Im lìm. Trong một góckhuất, lối thoát hiểm vuông góc với căn hộ anh đến. Vinh vặn nhẹ tay nắm, đẩyvào trong. Cô ta đã mở sẵn, đúng như anh yêu cầu.
Không có điều gì bất thường trongcăn hộ. Thậm chí, nội thất của nó thuận mắt và tiện nghi đến mức anh cảm thấythật quen thuộc, như thể anh đã từng sống trong nó, vào một giai đoạn nào đó gầnđây thôi. Hơi ấm từ máy điều hòa phả xuống dễ chịu. Trên bàn ăn ở khu vực bếp,một chai nước lọc mới mở. Vài quả táo đỏ rực trên cái khay thủy tinh và một condao để cắt bánh mì với răng cưa, loại có thể gây ra những vết cắt đau dù khôngsâu. Có vài mẩu báo vò nát vương vãi trên sàn. Anh cúi nhặt, chợt hiểu chúngđược dùng để lau vài đốm máu. Cửa phòng ngủ khép hờ. Vinh nhìn vào.
Người phụ nữ trẻ ngồi trên mígiường, nhìn ra cửa sổ kính với những tấm rèm đã được đẩy vẹt về hai bên. Cô tavẫn mặc cái váy hoa như khi anh gặp ở sân bay, chiếc túi nhỏ tựa vào cái hônggầy guộc. Dường như cô ta lại muốn bỏ đi, nhưng sức lực chẳng còn nữa. Nghetiếng đẩy cửa, cô ta quay phắt lại. Đôi mắt to mở căng, gần như choán cả gươngmặt. Ấn tượng kỳ dị ấy tạo nên bởi mấy vết bầm mới xuất hiện. Dải khăn anh buộcở bắp tay cô ta đã mất. Vết đứt lại rỉ máu. Nhận ra Vinh, ánh lì lợm trong đôimắt kinh khủng dịu xuống. Cô ta bỗng run bắn lên. Những cơn nức nở không nướcmắt khiến người bị thương như sắp vỡ vụn.
“Nằm xuống đi” - Anh ra lệnh.
Vò chiếc khăn dưới vòi nước nóng,anh lau hết các vết son phấn lem nhem trên khuôn mặt cô ta. Một gương mặt bé nhỏ,bầm dập. Vài giọt nước mắt khốn khổ lúc này mới dám ứa ra gợi nên cảm giác lạlùng của nỗi thương xót sâu xa. Tháo nốt hàng khuy, anh kéo tuột chiếc áo rakhỏi người cô ta như lột da một con cá. “Gã không trả tự do cho tôi. Gã là quáivật. Không ai tin tôi cả…” - Người bị bạo hành lẩm bẩm không ngừng. Trong nỗiđau đớn, thân thể cô ta co rúm. Khuôn ngực nhỏ. Các dẻ xương sườn nhô lên nhưsắp làm rách lớp da đầy vết xước. Cô ta bôi phấn đầy người, ngụy trang các vếtthương. Anh lau sạch chúng. “Tôi sẽ rời khỏi nơi đây. Giá mà tôi can đảm…” - Côta vẫn rên rỉ. Đặt tay lên làn da nóng rãy, anh chỉ thấy mệt và buồn. Mặc chongười bị thương một cái váy sạch sẽ tìm thấy trong tủ, đưa cô ta uống vài viêngiảm đau sau khi băng lại vết đứt ở tay, Vinh đắp chăn cho cô lên tới cằm.
“Ngủ đi” - Anh hất hàm. Cô ta thìthầm, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu: “Anh đi ngay đi. Gã sắp về. Tôi sẽ gọiđiện báo lại cho anh sau!”. “Ngủ đi!” - Anh lặp lại.
Tìm điện thoại của cô ta, anh xóahết mấy tin nhắn nhận và gửi cho anh, cả số cuộc gọi lưu trữ. Mở cái túi da củacô ta, anh lấy lại luôn tấm danh thiếp của mình.
Vinh tắt đèn phòng khách, khóacửa. Chỉ có nguồn sáng xanh mờ của bầu trời thành phố mùa đông chiếu qua lớp cửakính. Tiếng đế giày gõ trên nền gạch ngoài hành lang. Anh nép sát lưng vào tườngcạnh bên cánh cửa. Bức tượng điêu khắc đá nóng rực lên trong tay anh.
Chủ căn hộ mở khóa, vào nhà. Mùihương mạnh mẽ của thứ nước hoa sang trọng. “Em đâu rồi?” - Giọng nói đắc thắngvang lên, khuếch đại trong bóng tối. Bàn tay lần mò tìm công tắc điện. Đúng khibàn tay đó chạm vào vai Vinh, anh xoay người, đưa tay chộp mạnh cổ áo kẻ bạohành. Khối đá lạnh vung lên, đập thẳng vào lưng đối thủ. Hắn ta ngã khuỵu xuốngsàn. Mọi thứ dễ dàng hơn hình dung. Vinh túm chặt một bên tay hắn ta, bẻ ngoặtra sau. Anh ghì mạnh khi quỳ gối trên lưng hắn. “Buông tao ra! Mày muốn gì thìlấy đi!” - Câu hỏi rỉ ra từ miệng kẻ bạo hành đang gắng sức vùng vẫy. Vinh imlặng. Bàn tay anh siết cổ hắn ta, không gây nghẹt thở hẳn, nhưng đủ để tạo racác vết bầm tím.
“Đừng giết tao, làm ơn…” -Giọngnói nghèn nghẹn. Khi trườn lên, mặt gã đàn ông lọt vào vùng sáng hắt từ cửa sổ.Một gương mặt đẹp đẽ. Chỉ có điều, dù đang khiếp hãi, nó vẫn để lộ vẻ vô cảm tànnhẫn hằn sâu. Bằng tất cả sức mạnh còn lại, Vinh giáng bức tượng vào khoeo chân.Hắn ta sẽ đi đứng đau đớn cả tuần. Kẻ bị tấn công rú lên. Ngờ ngợ đoán ra ngườiđột nhập không có mục đích cướp của, hắn cố nhìn mặt anh, run bắn: “Mày là ai?”.“Không ai cả!” - Vinh nói điềm đạm. Một cú đập vào bắp tay đủ để hắn không thểbạo hành ai khác. Thêm cú đập nữa, hắn đau điếng lịm đi, nằm bẹp dưới sàn.
Phòng trong, người phụ nữ trẻ ngủsay hơn.
Cất bức tượng vào ngăn phụ củavali, cạnh quyển sách trinh thám, anh rời khỏi căn hộ bằng cầu thang thoát hiểm.Ở ngách tầng bảy, anh bước ra giữa hành lang. Là người thiết kế, anh biết rõ,tầm quan sát của camera chỉ từ các cánh cửa và lối đi. Anh lấy ra chiếc áo khoác,mặc vào, như một tay chơi rời khỏi nhà tình nhân trước khi trời sáng. Cánh cửathang máy khép lại, không một tiếng động.
5. Chuyến bayvào Nam khá trống. Vinh dễ dàng tìm được vé. Còn mười lăm phút nữa mới ra cổnglên máy bay. Để chống lại cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, anh vào nhà vệ sinh. Bấmmột nút nhỏ màu đỏ trên vòi cảm ứng, anh rửa mặt, tranh thủ uống từng ngụm nướclớn. Lúc này, anh nhận ra mình rất khát. Nước nóng thấm vào các mao mạch, khiếnanh như được tưới đẫm từ bên trong, tỉnh táo và vô cùng dễ chịu. Lúc rút khănlau khô tay, anh chợt nhìn xuống sọt rác. Lấy bức tượng nhỏ khỏi ngăn phụ, anhthả vào giỏ giấy, vứt đi một đồ vật sẽ không bao giờ anh dùng đến nữa.
Vinh mở điện thoại khóa từ đêmqua. Có hai tin nhắn từ vợ anh. Tin thứ nhất cô hỏi vì sao anh chưa về. Tin nhắnthứ hai cho biết cô không thích trò đùa kỳ quặc của anh. Anh đọc ra nỗi lo sợbên dưới bề mặt những ngôn từ không bày tỏ quá nhiều. Cô đã rất mong thời khắchọ được ở cùng nhau, thật sự. Ý nghĩ một ai đó, ngoài chính anh, thương yêu vàcần thiết anh khiến khoang bụng Vinh nhói lên. Anh bấm phím gọi. Vợ anh nhấc máyngay. “Anh sẽ về nhà trong buổi sáng. Yên tâm” - Anh nói nhanh, hiểu rằng suốtđêm, cô đã không ngủ.
Băng ghế chỉ có mình Vinh. Anhchọn ghế cạnh ô cửa. Thắt dây an toàn, anh lấy quyển sách bìa mềm, đọc chương kếtiếp. Anh lại chìm vào bầu không khí căng thẳng mà tác giả bủa vây bằng các chitiết khó ngờ, tự đưa ra vài phán đoán, có lúc chính xác, có lúc không. Nhưng cảmgiác ngột ngạt không còn nữa. Một thứ gì đó vỡ ra bên trong anh, như vết nứttrên mặt băng dày, nguy hiểm, nhưng cho thấy bên dưới nó vẫn có một dòng chảyxanh thẫm.
Máy bay xuyên qua các đám mâytrắng xốp đang ửng lên màu hồng nhạt của bình minh. Rời mắt khỏi trang sách, anhlơ đãng nhìn ra bên ngoài ô kính. Đột nhiên, anh nhận ra mình đang trên chuyếnbay bình yên về nhà.
Theo Phan Hồn Nhiên