Chồng chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo để giữ gìn hạnh phúc

Tôi chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo - dù đó là điều tôi không muốn - nhưng sự lươn lẹo này có nguồn gốc và có ý định từ tình yêu, từ sự tỉnh thức.

Mỗi lần tôi đi xa về, hoặc mỗi buổi tối trở về nhà, con tôi luôn í ới gọi: "Ba ơi! Ba ơi!" và chào đón bằng một cái ôm thật chặt cùng với ánh mắt long lanh, trong trẻo hết mực của trẻ thơ.

Từ ngày con chập chững bước đi những bước đầu tiên, nói những từ đầu tiên thì mỗi lần tôi trở về nhà đều được con chạy ùa ra đón và sà vào lòng như thế. Vợ tôi đôi lúc vừa tỏ ra ganh tị, vừa thắc mắc vì "anh sướng thế, con hay nhào tới ba với cái ôm thật chặt, lại líu lo "ba ơi, ba ời", mà chẳng bao giờ có cái ôm với mẹ và tiếng gọi mẹ thắm thiết như thế? Những lúc vợ như thế, người đàn ông lươn lẹo và lẻo mép trong tôi xuất hiện, tỏ ra nghiêm túc và đầy trịnh trọng:

- Anh thua em rồi, anh mãi mãi không thắng được em đâu. Em biết vì sao con hay gọi anh không? Bởi vì con coi anh là người xa lạ, coi anh là người khác vì vắng nhà quá nhiều, dành thời gian cho con quá ít. Anh không gắn kết sâu sắc với con, không sinh ra con nên với con anh là người khác nó.
 

Chồng chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo để giữ gìn hạnh phúc-1

Vợ tôi ngẩn tò te vì không hiểu khiến tôi phải giải thích rõ hơn, rằng chúng ta thường gọi tên người lạ, chứ có ai lại gọi tên chính mình đâu. Sở dĩ con không gọi mẹ bởi vì nó xem mẹ với nó là một. Mẹ không xa lạ với con, mẹ mang bầu con 9 tháng 10 ngày, cho con ăn, cho con bú, ôm ấp lúc con buồn… Mẹ lập tức có mặt ngay bên con khi nó cần, kết nối với con 24/7 - sự kết nối cả về vật chất lẫn tinh thần. Mẹ hòa làm một với con, không khác nhau, không tách rời… Mẹ với con là một thì ai lại gọi chính mình. Còn ba nó thì không bao giờ vượt qua được mặt mẹ nó đâu. Tạo hóa đã giao sứ mệnh làm mẹ cho riêng phụ nữ, và những người làm cha mãi mãi thua người mẹ về mặt kết nối này.

Từ chuyện con, tôi lươn lẹo chuyển sang chủ đề vợ chồng nhằm giải thích với vợ việc "vì sao tôi ra ngoài ít khi gọi điện về cho vợ, khiến nàng luôn thắc mắc, đôi lần nghi ngờ tôi... chuyện nọ, chuyện kia; rồi vì sao lâu lắm rồi không gọi "em yêu, vợ yêu" - Những tiếng gọi của gắn kết, yêu thương (như con hay gọi là "ba ơi" bằng tất cả sự cảm thán của vui tươi, hân hoan, yêu thương). Tôi nói về nhà chỉ cần nhìn vợ là đủ bình an, yêu thương rồi. Vợ chồng tuy hai nhưng hòa làm một, không thể tách rời, không xa lạ vì chúng ta là của nhau. Trong em có anh, trong anh có em.

Cũng có những lúc chồng gọi tên vợ… ấy là vì lúc đó xem hai vợ chồng không phải là một nên gọi tên để vợ biết được rằng vợ là một chủ thể khác, tách biệt với chồng, để vợ cảm nhận được không gian riêng của vợ, có tự do lý chí riêng, có con đường riêng, có sứ mạng riêng, có cảm xúc riêng… Nghĩa là vợ có thể sống được một mình, có thể hạnh phúc được một mình, vợ là chính vợ...

Nghe tôi giải thích một hồi thì vợ chúm chím cười bảo:

- Sao anh lươn lẹo thế, kiểu gì anh cũng nói được, nhạc gì anh cũng nhảy được?

Vợ trách tôi lươn lẹo thế, nhưng ánh mắt của nàng lại ngời lên niềm hạnh phúc - phụ nữ vốn yêu bằng tai - và tôi biết mình đã làm đúng để cả nhà ấm áp, hạnh phúc.

Trong nhân gian, "lươn lẹo" có ý nghĩa không thật thà, lắt léo… nói chung là không tốt. Ví như anh nào muốn lấy vợ thì bảo: "Đàn ông muốn có sự nghiệp thì sau lưng phải có một người đàn bà". Hoặc không muốn lấy vợ thì nói: "Đã là đàn ông thì phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, khoan nói đến chuyện vợ con vì vợ con vào là không làm được gì hết". Hoặc đàn ông ngồi bù khú với bạn bè thì thế nào cũng có nói xấu phụ nữ, nhưng gặp các cô gái thì phải tán tỉnh, nói tốt đẹp để còn chinh phục trái tim họ...

Cuộc sống ai cũng có nhiều mục tiêu, trong hôn nhân còn vừa có mục tiêu xây dựng sự nghiệp vững vàng, vừa lo ổn định về mặt tài chính, chăm lo cho gia đình chu đáo, sinh con và nuôi dạy con thật tốt, rồi giữ lửa cho cuộc hôn nhân, vun đắp các mối quan hệ hai bên gia đình… đòi hỏi và thách đố chúng ta làm sao để cân bằng.

Bản thân tôi cũng đang ở trong những thách đố đó vì hai con vẫn còn nhỏ (con lớn mới hơn 5 tuổi, con nhỏ mới gần 2 tuổi), mà tôi thì thường xuyên đi công tác xa nhà, rồi mỗi khi ở nhà thì tôi cũng đi làm từ sáng đến tối mới về. Thực tế là rất khó để chúng ta cùng làm tốt nhất tất cả các mục tiêu trong cùng một thời điểm, và quan trọng nhất là mỗi thời điểm chúng ta nên lựa chọn, hay ưu tiêu điều gì trước, chia sẻ trách nhiệm cho nhau như thế nào…

Bạn thấy đó, ranh giới giữa lươn lẹo và sự tỉnh thức đôi khi rất mong manh, nên rất cần chúng ta trải nghiệm thật sự. Đã gọi là đàn ông thì phải biết đối phó với từng tình huống cụ thể. Còn người đàn ông lúc nào cũng chỉ nói A là A, nói B là B - chắc chẳng mấy thành công, thậm chí những lời nói thẳng, nói thật lại có sức tổn thương, hủy hoại hạnh phúc ghê gớm.

Vì vậy tôi chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo - dù đó là điều tôi không muốn - nhưng sự lươn lẹo mang lại niềm hạnh phúc trong ánh mắt vợ, thật sự là những gì thúc giục, dâng trào trong lòng tôi và tuôn chảy ra bên ngoài, sự lươn lẹo này có nguồn gốc và có ý định từ tình yêu, từ sự tỉnh thức.

 

Theo Gia đình & xã hội

Xem link gốc Ẩn link gốc https://giadinh.net.vn/gia-dinh/chong-chap-nhan-bi-vo-trach-la-luon-leo-de-giu-gin-hanh-phuc-20210709132843367.htm

cuộc sống hôn nhân


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.