- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tấm thiệp mừng
Chúng tôi vẫn gặp mặt nhau vào ngày nghỉ cuối tuần nhưng hầu như chúng tôi chẳng nói ra những điều chúng tôi cần nói. Sự căng thẳng của tuần lễ làm việc khiến chúng tôi mệt nhoài và cáu kỉnh, thế là chúng tôi dành thời gian để cãi nhau mỗi khi "gặp nhau cuối tuần".
Tôi nghe nói nhiều cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết đến mức họ có thể đọc được ý nghĩ của nhau. Hồi còn trẻ, tôi mơ tưởng tới loại tình cảm gắn bó như vậy. Khi trưởng thành, tôi đã tìm thấy nó qua mối quan hệ với người chồng của tôi. Chúng tôi có một ngôn ngữ không lời và có sự đồng cảm về nhau. Anh nói lên điều mà tôi mở miệng định nói. Anh gọi điện cho tôi khi tôi sắp cầm máy lên để gọi cho anh. Thậm chí, chúng tôi có những giấc mơ giống nhau. Chúng tôi biết đó là món quà đặc biệt nên hết sức nâng niu và gìn giữ. Tuy nhiên, khi kỷ niệm ngày cưới lần thứ 7 của chúng tôi đến gần, quan hệ của chúng tôi bắt đầu thay đổi và chúng tôi cảm thấy một khoảng cách lớn dần lên giữa hai đứa.
Xét theo một khía cạnh, khoảng cách là điều quá rõ ràng. Hầu như chúng tôi rất ít khi gặp mặt nhau. Mỗi buổi sáng, chồng tôi ra đi trước lúc bình minh, lái xe một tiếng đồng hồ tới chỗ làm, nhận phiên trực kéo dài tám tiếng rưỡi đồng hồ, rồi lái xe một tiếng đồng hồ để về nhà. Chúng tôi trao đổi một nụ hôn nhanh tạm biệt nơi ngưỡng cửa và tôi ra đi để nhận phiên trực đêm toàn-thời- gian của tôi. Vợ chồng tôi biết rõ khi phân công như vậy, chúng tôi mới có đủ tiền bạc lo cho con cái, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi lại chịu ảnh hưởng trực tiếp.
Chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi ngày nhưng cuộc trò chuyện càng lúc càng gượng ép và đi theo kịch bản. Thí dụ, tôi hỏi:
- Chuyến đi về nhà của anh thế nào?
- Bình thường. Như mọi ngày.
- Ngoài đường kẹt xe nhiều không?
- Không nhiều lắm. Buổi tối của em thế nào?
- Bình thường. Không có gì đặc biệt. Buổi tối anh muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được. Em nấu sao thì anh ăn vậy.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện như vậy đến khi ai đó ở chỗ làm gọi anh, hay bọn trẻ gọi tôi.
Tôi nhớ những buổi thảo luận mà chúng tôi thường dành cho nhau. Giờ đây, chúng tôi không còn nhắc tới chuyện thời sự và chính trị nữa. Chúng tôi cũng không nhắc tới công việc của anh vì sếp của anh ngồi làm việc gần đó. Chúng tôi cũng không nhắc đến sách báo và phim ảnh, vì lâu lắm rồi tôi không đọc sách hay xem bộ phim nào.
Chúng tôi vẫn gặp mặt nhau vào ngày nghỉ cuối tuần, nhưng hầu như chúng tôi chẳng nói ra những điều chúng tôi cần nói. Sự căng thẳng của tuần lễ làm việc khiến chúng tôi mệt nhoài và cáu kỉnh, thế là chúng tôi dành thời gian để cãi nhau mỗi khi "gặp nhau cuối tuần".
Ngoài khoảng cách về vật chất, dường như tình cảm của chúng tôi cũng không còn gắn bó như xưa. Câu nói "Anh yêu em! Em yêu anh" chỉ là đầu môi chót lưỡi chứ chẳng có ý nghĩa gì hết. Chúng tôi không có thời gian bộc bạch tâm hồn hay chia sẻ những giấc mơ. Chúng tôi quá bận rộn và quá mệt mỏi, chẳng còn muốn cải thiện mối quan hệ tình cảm nữa. Giờ đây, chúng tôi giống hệt hai người chỉ muốn "góp gạo nấu cơm chung".
Sự xa cách về tình cảm mở ra những tức giận ngấm ngầm trong lòng tôi. Theo hoàn cảnh, tôi phải dành hết thời gian của ban ngày để chăm sóc con cái và nhà cửa. Dọn bữa ăn chiều xong, tôi đi làm đến tận ba giờ sáng hôm sau mới về nhà. Tôi ganh tị với chồng tôi. Buổi tối, anh có nhiều thời gian rảnh sau khi dỗ dành mấy đứa nhỏ ngủ. Anh có thể đọc sách, xem tivi và lăn ra giường đánh một giấc ngon lành. Tôi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ này nên không hé môi cho anh biết. Nhưng sự chịu đựng thầm lặng này càng làm vấn đề trầm trọng hơn.
Nỗi tuyệt vọng đè nặng lên tôi khi tiệc mừng kỷ niệm ngày cưới lần thứ 7 đến gần.
Trước ngày đó, tôi lết bộ tới tiệm bán thiệp để tìm kiếm một cái thích hợp. Trong thâm tâm, tôi tự thuyết phục mình rằng đây sẽ là tấm thiệp cuối cùng mà tôi tặng anh. Khi đọc qua dòng chữ tha thiết trong từng tấm thiệp, mắt tôi chợt nhòa lệ. Tôi cảm thấy vừa yêu thương, vừa lo sợ mình sẽ đánh mất người đàn ông có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi. Tôi hiểu mình cần phải nói cho anh biết mọi tâm tư tình cảm để tôi có thể vượt qua nỗi đau và sợ hãi. Tôi phải nghĩ ra cách để xoay mối quan hệ của chúng tôi trở lại trạng thái cũ. Tôi cần phải nhớ hồi đó chúng tôi gắn bó với nhau như thế nào.
Sau một tiếng đồng hồ đọc từng tấm thiệp, tôi chọn được một cái khá hoàn hảo. Những dòng chữ trong tấm thiệp nói lên hết tình cảm trong lòng tôi. Cứ như chính tay tôi đã viết ra nó vậy. Nó nói về tình yêu và lời cam kết trong cuộc hôn nhân. Nó nhắc nhở hai người yêu nhau phải chia sẻ với nhau hy vọng và ước mơ, trở ngại và thất vọng. Nó khuyến khích đôi vợ chồng hâm nóng lại mối quan hệ để mỗi ngày của họ sẽ tuyệt vời như một ngày kỷ niệm.
Buổi sáng của ngày kỷ niệm lần thứ 7, tôi nhét tấm thiệp đó vào trong cặp táp của anh rồi lê chân vào phòng ngủ.
Tỉnh dậy, tôi bước xuống cầu thang và thấy một phong bì đề tên tôi đặt trên bàn trong nhà bếp. Mở phong bì ra, tôi thấy một tấm thiệp y chang tấm thiệp mà tôi đã tặng anh. Những dòng chữ tha thiết vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Chúng tôi đã mua cùng một tấm thiệp để tặng nhau. Khi tôi chộp lấy điện thoại định gọi cho anh thì tiếng chuông bất chợt reng lên. Tôi trả lời:
- Alo?
Giọng nói của anh từ bên kia đầu dây:
- Anh yêu em nhiều.
Đầu mũi tôi nóng lên và ánh mắt tôi cay cay. Miệng tôi buột ra câu trả lời nghẹn ngào:
- Em cũng yêu anh.
- Anh đã xin nghỉ hôm nay để chúng ta có thể ở bên nhau. Tối nay em xin nghỉ được không?
- Em sẽ xin nghỉ ngay sau khi chúng ta cúp máy.
- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau trong một tiếng nữa nhé?
- Em sốt ruột chờ anh đây.
Đột nhiên khoảng cách thu hẹp lại. Khi anh về nhà, chúng tôi nói chuyện say sưa, cười vang giòn giã và tận hưởng sự hiện diện của nhau giống như những ngày xưa cũ. Tôi thật sự tin rằng những người có thể đọc được ý nghĩ của nhau chính là những người đang yêu nhau thắm thiết.
Theo Phụ nữ Việt Nam
-
Yêu15 giờ trướcLà khi cuộc hôn nhân ấy càng đầu tư càng lỗ vốn, cái kẻ chung vốn với ta đã không làm còn phá bĩnh.
-
Yêu17 giờ trướcTôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn khi lấy được một người chồng đạo mạo, yêu thương vợ con. Sáu năm qua, anh luôn miệng khẳng định rằng việc sinh con trai hay con gái không quan trọng.
-
Yêu22 giờ trướcKết hôn 2 năm, con trai đầu lòng đã được gần 1 tuổi nhưng chàng rể vẫn chưa được bố mẹ vợ chấp thuận.
-
Yêu1 ngày trướcLần đầu ra mắt, Thảo được mẹ bạn trai Hàn Quốc bảo gọi bà là "mẹ", bố bạn trai gợi ý nên "cưới liền tay".
-
Yêu1 ngày trướcChồng sắp cưới có mong muốn sau khi chúng tôi lấy nhau sẽ đem hai con riêng của anh ấy về sống cùng. Tôi đã nhiều lần gặp 2 bé, tôi quý chúng nhưng chưa nghĩ đến chuyện sẽ ở cùng các con của chồng
-
Yêu1 ngày trướcSinh năm 2000, anh Tài muốn cưới vợ hơn mình 14 tuổi và đã có con riêng. Cha mẹ anh vẫn vui vẻ chào đón con dâu.
-
Yêu1 ngày trướcMột nữ bác sĩ bất ngờ nổi tiếng trên mạng xã hội sau màn đánh ghen chồng ngoại tình như phim hành động trên đường phố Belém.
-
Yêu2 ngày trướcNgười yêu của anh không phải chịu trách nhiệm về việc được sinh ra không giống như những người khác. Cô ấy nhiều khả năng vẫn có thể làm vợ, làm mẹ như những người phụ nữ khác.
-
Yêu2 ngày trướcCách nói chuyện hài hước của giám đốc công ty may mặc chiếm được cảm tình của bà mẹ đơn thân tại chương trình "Bạn muốn hẹn hò".
-
Yêu2 ngày trướcHãy nhớ cho là như vậy, hỡi những người vợ, người chồng đang sở hữu một cuộc hôn nhân ơi!
-
Yêu2 ngày trướcTích cực mai mối nữ nhân viên tư vấn bán xe ô tô cho con trai, ông Viễn đã có được nàng dâu ưng ý.
-
Yêu3 ngày trướcNhiều người trẻ chọn cách tránh xa tình yêu, dành thời gian cho công việc đang vật vã đối mặt với cảm giác lạc lõng vì xung quanh ai cũng có cặp, có đôi. Một số khác còn bất hòa với chính cha mẹ ruột bởi áp lực giục cưới chồng, cưới vợ và sinh con.
-
Yêu3 ngày trướcNhìn bề ngoài, anh Vương "kém" vợ mình một trời một vực. Chị Hoài, vợ anh, xinh xắn, tính tình vui vẻ, thần thái toát lên vẻ sang trọng còn anh Vương xuề xòa, chân chất như nông dân.
-
Yêu3 ngày trướcKhi chồng đòi ly hôn, cô kiên quyết không chấp nhận. Lý do đưa ra là vì chồng quá đẹp trai, cô không muốn mất anh.