Chồng của em! Thực sự em rất
muốn gọi anh một lời yêu thương nhưng lúc này đây em không thể. Bởi nghĩ
đến anh, ngoài cảm giác khó chịu, sợ hãi, rùng mình, em không còn thấy
gì khác. Nếu trước đây anh là người em yêu tha thiết, là người khiến
em nghĩ có thể hi sinh cả bản thân mình chỉ cần sống bên anh thì giờ
đây, mọi cảm xúc ấy đã không còn nữa.
Hàng ngày, anh không cho em đi làm. Anh nói, đã là vợ anh thì không
phải lo lắng chuyện kinh tế, việc kiếm tiền để anh lo. Em chỉ việc ở
nhà chăm lo gia đình, làm việc nội trợ và… chơi. Nhưng anh có hiểu, cảm
giác của người vợ ngửa tay xin tiền chồng từng đồng là như thế nào
không? Vả lại, em có học thức, có đủ khả năng để kiếm được một công
việc công sở, không cần động tới chân tay, thậm chí lương cao nữa.
Nhưng anh lại không cho em làm điều đó chỉ vì cái sĩ diện của anh.
Em dăm dắp nghe lời anh chỉ vì lúc đó không nghe không được. Anh gia
trưởng, bảo thủ, hơi tí là cau có với em. Em không biết mình nên làm gì
nữa, đành ngậm ngùi làm vậy.

Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Hàng ngày, anh bắt em phải phục vụ anh như con thiêu thân. Anh nói, vợ chồng không thể thiếu chuyện ‘chăn gối’. Tất nhiên em hiểu điều đó hơn bao giờ hết, nhưng cái sự ‘yêu’ của anh chỉ làm em thêm sợ hãi. Anh bắt em xem phim, đọc truyện người lớn và yêu cầu em làm theo như thế. Anh còn nói, mỗi ngày em phải phục vụ anh một lần vào ban đêm. Vì anh không cho em đi làm, nuôi em ở nhà thì không có lý gì em không thể làm được điều đó.
Mấy ngày gần đây em cảm thấy mệt mỏi và
từ chối việc làm ở nhà. Anh cau có, chửi bới em. Rồi tối đến, em quá
chán nản, từ chối quan hệ vợ chồng thì anh nói lớn tiếng, anh quát tháo
thậm chí tát em mấy cái đau điếng. Em biết, anh không hài lòng nhưng
tại sao anh có thể đối xử với em thậm tệ như vậy. Anh nói anh nuôi em
và muốn em làm theo anh. Vậy em cứ làm theo anh như một nô lệ vậy sao.
Bây giờ, em không còn chịu đựng được nữa rồi. Em còn coi anh là chồng
bởi tình nghĩa của chúng ta. Nhưng em đau đớn lắm, nhục nhã lắm vì anh
không bao giờ nghe một lời của em. Em muốn ly hôn. Anh làm ơn hãy giải
thoát cho em. Thà sống một mình còn hơn phải sống với người chồng vũ
phu, bạo lực, ghê rợn như anh. Bây giờ, em phải nói ra điều này. Có lẽ,
sẹ bị anh dần cho một trận nhừ tử, nhưng em chấp nhận lần cuối rồi
chúng ta chia ta, đường ai nấy đi và đừng bao giờ liên lạc với em nữa.
Thân em chỉ bằng thân kẻ hầu người hạ cho anh mà thôi. Đừng nghĩ, anh
nuôi em rồi biến em thành nô lệ tình dục mà được. Phụ nữ cũng có lúc phải vùng lên!