Ẩn sau vẻ ngoài mảnh mai là trái timmạnh mẽ và cứng cỏi, sau lời tuyên bố "không cần đàn ông" là nỗi cô đơn khi đêmxuống. Đó là chân dung người đàn bà đơn thân Cát Phượng.
Cát Phượng ngoài đời không được lộng lẫynhư trong phim, không rực rỡ như trên sân khấu kịch, càng không chao chát như ởcác tụ điểm tấu hài hàng đêm. Cát Phượng là một phụ nữ đẹp và mong manh, mái tócđen mượt để thẳng, đôi mắt ướt vương một chút mệt mỏi của đêm diễn trước. Đôimôi với son hồng xí muội đang là mốt khiến Phượng trông giống cô gái mới chỉngoài hai mươi, dễ làm xao lòng bất cứ người đàn ông nào.
Cát Phượng mở đầu câu chuyện bằng lời dặntrước: "Chỉ nhắc đến công việc nhé. Về chuyện chia tay của tôi, báo chí đãnói quá nhiều rồi và cũng qua lâu rồi, tôi không muốn nhắc đến nữa". Thếnhưng, câu chuyện giữa hai người phụ nữ chúng tôi lại dần quay về với hạnh phúc,yêu thương, những niềm hạnh phúc đã dở dang và cả hạnh phúc Phượng đang có.
![]() |
Đọc trên một số báo, tôi thấy người tadùng từ "danh hài" để gọi chị. Nghe thật không thích hợp với một phụ nữ xinh đẹpvà có dáng vẻ u buồn như chị?
Đúng rồi, tôi không phải danh hài CátPhượng. Tôi thấy mình là nghệ sỹ Cát Phượng thì đúng hơn. Tôi đóng cả kịch lẫntấu hài vì muốn tất cả mọi người, dù với thị hiếu nào, cũng đều nhìn thấy mình,vui vì mình. Tôi nghỉ bốn năm không tham gia kịch vì con còn nhỏ và gia đình cóchuyện. Bây giờ, tôi đã trở lại.
Thủ vai một vũ nữ lớn tuổi, không làmnghề được nữa nên chuyển qua uống rượu thuê trong Sắc đẹp và danh vọng, phảichăng chị muốn xuất hiện trở lại trong các bộ phim truyền hình chứ không phảitrên sân khấu?
Trong Sắc đẹp và danh vọng, vaidiễn của tôi không phải là nhân vật chính, vì tôi thân với đạo diễn Khắc Lynhnên mới nhận lời tham gia. Bộ phim chủ yếu xoay quanh các cô gái đẹp với mâuthuẫn về danh và sắc.
Qúa trình quay phim có để lại cho chịkỉ niệm nào lý thú?
Trong phim có cảnh nhân vật do tôi đóngđánh nhân vật do người mẫu Đức Hải thủ vai. Cát Phượng "làm qúa", nhập tâm vàonhân vật đến mức Đức Hải ngã xuống đất, ngồi đè trên người anh, dùng giày caogót đập liên tục. Hậu quả là mặt Đức Hải bị lỗ chỗ vết gót giày, dẫn đến bầmtím, ngày hôm sau phải nghỉ quay. Sự cố ấy khiến anh Đức Hải xém giận tôi, cantội tôi..."nhập tâm qúa".
Trông chị có vẻ mệt sau chương trìnhtấu hài đặc biệt vừa diễn ra tại Sân khấu 126?
Đúng rồi, tôi vẫn còn hơi mệt. Tôi làmchương trình đó là do một lần đi chợ Bến Thành, có chị bán hàng hỏi tôi có phảilà Cát Phượng thường đi làm từ thiện không. Chị bảo chị bận bán hàng từ sáng sớmđến tối mịt, không có thời gian đi làm từ thiện, nếu được thì cho chị gửi tiềnđể giúp những mảnh đời kém may mắn. Tôi hỏi lại chị ấy: "Thế nếu em diễn, chịcó thu xếp thời gian đi xem được không? Em kết hợp diễn với làm từ thiện luôn".Chị ấy gật đầu.
![]() |
Vậy kết quả thế nào? Chương trình có đủđể làm từ thiện như chị muốn?
Chỉ trong vòng hơn mười ngày, tôi và Côngty Đại Cồ Việt đã gấp rút lên một chương trình và bán hết sạch vé. Tiền lời đượckhoảng 60 triệu đồng, tôi chia ra làm các chương trình từ thiện cho những nghệsĩ nghèo, các chùa nghèo.
Dường như Cát Phượng đang làm từ thiệnmột cách thầm lặng?
Đúng thế. Tôi không thích làm từ thiện màrầm rộ, cũng không muốn đến các chùa giàu hoặc những nơi đã quen với việc đónnhận tấm lòng hảo tâm của mọi người. Thường mỗi lẫn đi diễn ở tỉnh, tôi tìm hiểuqua khán giả địa phương xem có chùa nào nghèo, có những hoàn cảnh nào cần giúpđỡ. Chương trình vừa rồi của tôi không có tài trợ vì tổ chức qúa gấp. Tuy nhiên,tôi đang dự định nếu tìm được kịch bản hay, đặc sắc sẽ cố gắng làm hai chươngtrình một năm. Tôi thực hiện những chương trình này với lòng say mê thật sự.Nhìn thấy khán giả ngồi dưới cười sung sướng, vui vẻ là ấm lòng rồi. Các anh chịnghệ sĩ thân thuộc cũng nhiệt tình ủng hộ và giúp đỡ tôi. Tham gia đêm diễn vớitôi có Hoài Linh, Phước Sang, Nhật Cường, Lý Hải, Ưng Hoàng Phúc, Lâmg PhươngHỷ...
Thời gian trước, tôi gặp một anh vốn làdiễn viên cải lương ở tỉnh, tên là Vũ Linh Vương. Anh bị tiểu đường, phải tháokhớp một chân, giờ vợ đi bán vé số, chồng đi hát xin ăn. Trong live show vừarồi, tôi đã mời anh lên sân khấu, trích ba triệu đồng trong số tiền bán vé đểtặng anh, đồng thời kêu gọi khán giả ủng hộ nghệ sĩ nghèo. Thế là khán giả ùn ùnkéo lên sân khấu tặng tiền cho anh ấy. Đến lúc kết thúc chương trình, về nhà,tôi nhận được điện thoại của vợ chồng anh. Họ báo là đếm lại, tổng cộng tiềnnhận được trong đêm đó khoảng mười bảy triệu đồng. Đó là một số tiền khiến đôivợ chồng ấy vui mừng khôn xiết và có thể thay đổi được nhiều thứ trong cuộc sốngcủa họ. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc vì cố gắng kết nối những hoàn cảnh đángthương và các tấm lòng từ thiện của mình đã có kết quả.
Chị lo cho người ngoài như vậy, cònnhững người trong gia đình chị thì sao?
Con trai tôi, cu Bom, năm nay đã năm tuổi.Bé nghịch, quậy vì con trai thường hiếu động mà, nhưng rất ngoan. Bình thườnglúc tôi đi làm, đi diễn, ở nhà có bà ngoại trông cháu giùm. Mẹ tôi năm nay mớisáu mươi tuổi, vẻ ngoài tôi rất giống mẹ. Còn thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, tôi haycho bé đi theo xem mẹ diễn. Mừng là cu Bom không thích nghề diễn, chỉ thích ngồixem, cười với các vở mảng miếng của mẹ chứ không ham lao ra sân khấu. Cháu bảolớn lên muốn làm bác sĩ. Tôi thấy mừng vì làm nghệ sĩ khổ lắm.
![]() |
Bản thân chị làm nghệ sĩ, chị hài lòngvới lựa chọn của mình nhưng lại không muốn con trai theo nghề. Có vẻ chị hơi mâuthuẫn với chính mình?
Niềm đam mê của tôi dành trọn cho các vaidiễn. Nó chính là cuộc sống, là máu thịt của tôi. Thế nhưng, nghệ sĩ thường đađoan và phải đánh đổi nhiều thứ lắm. Tôi không muốn con trai mình sau này đitheo con đường của mẹ nên không ủng hộ, cũng không hướng cháu theo nghề diễn.
Chỉ có một mẹ một con chắc Bom thươngmẹ lắm?
Mọi người nhận xét Bom sành điệu và đẹptrai. Bé rất thương mẹ, thích đi xem mẹ diễn nhưng không hứng thú với nghiệpdiễn. Ngoài ra, Bom còn rất nghe lời mẹ nữa. Tôi thường dạy con sống phải cótâm, đức, không được sát sinh. Cả con kiến cũng không được giết. Tôi hay lấy vídụ: "Bom thử nghĩ xem, nếu Bom đang đi tìm mẹ, bỗng có ai bắt Bom đi mất. Lúcấy, mẹ và Bom có buồn không, có khóc không? Vì vậy, Bom đừng giết mấy bạn kiếnmẹ đang lăng xăng đi tìm thức ăn cho con hoặc những bạn kiến con đi tìm mẹ nhé!"Thế là từ đấy, Bom rất cẩn thận cả với mấy chú kiến, gọi các con vật là bạn. Tôitin bé lớn lên sẽ có tấm lòng nhân hậu.
Thường Bom đi ngủ sớm, không đợi được tôivề. Nhưng đến cuối tuần, thứ Sáu chẳng hạn, thế nào bẽ cũng bẽn lẽn hỏi mẹ: “MaiBom được nghỉ học, tối nay Bom thức đợi mẹ được không?”. Hoặc lâu lâu, bé nhắcmẹ tập vở mới cho bé đi xem. Cũng có khi Bom đề nghị: “Chừng nào mẹ đi phát gạocho các bạn nghèo, cho Bom đi với nhé!”.
Con trai thường thích ăn bữa cơm do mẹnấu. Bận rộn như vậy, chị có thời gian dành cho bếp núc không?
Tôi không có nhiều thời gian nhưng việcnấu nướng đem đến cho tôi cảm giác rất thú vị. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi hay kêu bạnbè đến nấu ăn chung, còn bình thường cũng cố gắng nấu ăn cho Bom. Bom thích nhấtmón thịt kho trứng do mẹ làm.
Trải qua một cuộc ly hôn tốn nhiều giấymực của báo giới, một mình nuôi con nhỏ, chị có lời khuyên nào dành cho các bàmẹ gặp phải hoàn cảnh tương tự không?
Phải mạnh mẽ trong từng góc độ. Nếu cảmthấy bản thân không thể dứt ra được thì phải cố gắng chịu đựng, bám víu mà sống.Còn nếu đã quyết định chia tay, đừng bao giờ đầu hàng và hối hận về quyết địnhcủa mình.
![]() |
Trên sân khấu và màn ảnh, chị rất mạnhmẽ, nhưng sao tôi thấy chị ngoài đời thật khác. Chị có bao giờ khóc không?
Tôi từng nghe ai đó nói một câu: Sức mạnhcủa phụ nữ là nước mắt. Mạnh mẽ cũng khóc, yếu đuối cũng khóc. Khi ở trên sânkhấu, tôi thực sự bám trụ với nó, sống theo nhân vật, theo kịch bản nên lúc nàocũng đùng đùng đoàng đoàng chao chát. Nhìn như vậy chứ ban đêm tôi khóc hoài.Tôi là phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là phụ nữ. Có những đêm đi làm vềmệt, nằm mà cô đơn không ngủ được, mở mắt ra lại thấy con nằm đây, lại thấy mìnhkhông thể gục xuống. Dù mạnh mẽ đến mấy, dù công việc thuận lợi, vui vẻ đến mấy,tôi cũng cần một bờ vai đàn ông, cần có người nhắn tin hay nói một lời dịu ngọt,quan tâm. Nhiều khi một tin nhắn kiểu như: “Hôm nay công việc thế nào hả em?”hay “Em có mệt không? Nhìn em xanh qúa!”…cũng đủ làm tôi ấm lòng. Nóithật, những lời này ngay cả khi còn hai mình, tôi cũng không được nghe.
Chị và Thái Hoà còn gặp mặt nhau không?
Gặp chứ. Đã từng là vợ chồng, có chung mộtđứa con với nhiều gắn bó và trách nhiệm, chúng tôi vẫn gặp nhau bình thường.Thỉnh thoảng, chúng tôi diễn chung các event nếu khách hàng yêu cầu. Hoà vẫn quathăm con. Hình như cu Bom biết nên không bao giờ đặt những câu hỏi như: “Saoba không ở chung với mẹ con mình?”
Gần đây, báo chí nói Thái Hòa có ngườimới. Chị đón nhận thông tin này thế nào?
Gần đây thì nhằm nhò gì. Khoảng một nămsau khi chúng tôi chia tay, Thái Hòa đã có người mới rồi. Giữa chúng tôi hiệnnay là tình đồng nghiệp, tình bạn tốt. Sắp tới cưới vợ, Hoà đã gọi điện mời tôi.Tận đáy lòng, tôi cảm thấy rất vui. Mời tôi dự đám cưới và nhờ tôi giúp đỡ,nghĩa là Hoà cũng xem tôi là bạn tốt.
Tôi vẫn tự hỏi tại sao một người phụ nữnhỏ bé và có vẻ đẹp mong manh với đôi mắt ướt như chị lại có thể mạnh mẽ đếnthế?
Chắc có lẽ vì tôi quen khổ rồi. Những năm90, tôi ở tỉnh lên thành phố, một mình nuôi ba đứa em ăn học, phải đi mượn tiềnđể đóng học phí cho tụi nó, khổ hơn bây giờ rất nhiều. Giờ tôi chỉ cần kiếm đượctiền là nuôi con rất khoẻ, lại có bà ngoại giúp nữa. Từ trước đến nay, tôi làmgì cũng tự cân nhắc và quyết định, tự lo cho mình, nên khi có chồng hay li dịchồng, tôi cũng không thấy bơ vơ, hụt hẫng với câu hỏi: “Mình phải sống saođây?” như nhiều phụ nữ khác sống quá lệ thuộc vào chồng.
Mẹ chị không giục con gái đi bước nữasao?
Không. Mẹ tôi hiểu và thương con gái nênkhông hề tạo áp lực hay trách móc, than thở gì. Có điều, mẹ nói với tôi đã mộtlần đổ vỡ thì nên cẩn trọng với các mối tình sau này. Hiện nay, tôi không thíchlấy chồng nữa. Bây giờ cứ yêu đi, cứ sống đi, cứ chăm sóc nhau đi. Chứ lấy chồngnữa rồi chẳng may “cơm không lành, canh không ngọt” lại đưa nhau ra tòa, con tôisẽ nghĩ sao về mẹ? Tôi đang rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại, không áp lực,không ràng buộc, thích thì nhận show, không thì thôi. Khi rảnh lại cùng con nhảylên xe đi Đà Lạt, Nha Trang, tinh thần rất thoải mái, vui vẻ. Nếu không hạnhphúc, thong dong thì dù có một ly lớn đầy hột xoàn, tinh thần suy sụp cũng chẳngđể làm gì.
![]() |
Tôi không hiểu. Lúc nãy chị nói chị vẫnkhóc vì cô đơn, xong lại bảo hài lòng với cuộc sống hiện tại, có mâu thuẫnkhông?
Tôi nghĩ ai cũng có một ít cô đơn tronglòng. Đàn ông, đàn bà, trẻ già…ai cũng có lúc cảm thấy cô đơn, không ai hiểumình, không ai nói chuyện được với mình giữa một biển người. Có chồng không phảilà không cô đơn. Nhiều khi nỗi cô đơn của phụ nữ có chồng, có gia đình đông đủcòn kinh khủng hơn cảm giác của một phụ nữ độc thân. Tôi cần một bờ vai, một sựquan tâm săn sóc và tôi đang thiếu điều đó.
Thế nhưng bù lại, tôi có một cuộc sống vuitươi, không toan tính. Đi diễn, nghe tiếng khán giả cười là tôi cảm thấy ấm ápvà hạnh phúc. Nói tôi mâu thuẫn cũng đúng. Tôi sống không cần đàn ông nhưng cũngrất cần đàn ông. Tôi sống không cần tiền nhưng cũng rất cần tiền. Tôi cần đànông, cần tiền nhưng đó không phải là lẽ sống, cũng không phải thứ có thể khiếntôi qùy lụy.
Vậy hiện tại, chị có đang có mối tìnhnào không?
Hiện giờ, có người thích tôi nhưng tạmthời tôi không nghĩ đến. Với tôi, con là nhất, đi làm về thấy con là quên hếtmệt mỏi. Tôi nghĩ mình cứ sống vậy đi, đến năm 50-60 tuồi, tôi hy vọng có đượcmột mối tình già. Hai người sống nương tựa vào nhau, thế là đủ. Tôi cần mộtngười hiểu mình hơn là yêu mình. Người đó phải hiểu tôi, hiểu nghiệp diễn củatôi để thông cảm, động viên tôi chứ không phải ghen tuông hay ràng buộc tôi.
Có người đàn ông nào hiểu chị nhưngkhông yêu chị không?
Anh Hoài Linh. Anh Linh hiểu tôi đến từngxăng-ti-mét nhưng không yêu tôi. Chúng tôi chỉ là anh em chí cốt với nhau.
Đang có một Cát Phương - nghệ sĩ hài,một Cát Phượng - diễn viên truyền hình và một Cát Phượng – bà mẹ độc thân. Chịsẽ làm gì trong tương lai?
Trước mắt, tôi vẫn diễn và diễn, bởi đemlại niềm vui cho khán giả là cái nghiệp của tôi. Tôi sẽ cố gắng thực hiện cácchương trình tấu hài kết hợp với từ thiện để giúp đỡ những mảnh đời còn nhiềukhó khăn. Tôi muốn chia sẻ tình cảm và tấm lòng với mọi người, từ đó kết nối họvới nhau.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi vẫn lànuôi dạy con thành người tốt và tận hưởng cuộc đời thong dong, hạnh phúc tôiđang có.
Xin cảm ơn chị về buổi trò chuyện.Chúc chị luôn trẻ trung, vui vẻ và làm được những điều mình mong muốn!
Theo