Nàng gọi chàng là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó vào một số buổi sáng sớm trong tuần.
Nàng gọi chàng là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó vào một số buổi sáng sớm trong tuần.
Thế là mùa thu đến thật rồi!
Nàng đẩy cửa
bước ra lan can, vươn vai hít đầy lồng ngực thứ không khí mát lành,
trong trẻo được ướp hương hoa thoang thoảng của buổi sớm mùa thu, rồi
vào nhà tắm xách ra bình nước nhỏ ra để tưới cho đám cây cỏ của nàng.
Hôm nay là thứ ba, đúng phiên trực của Chàng-trai-buổi-sáng, một lát nữa
chàng sẽ xuất hiện ở lan can tòa nhà bệnh viện đối diện. Và nàng không
muốn mình bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào được trông thấy chàng...
Đã
mấy tháng nay rồi nàng phát hiện ra chàng - Chàng trai buổi sáng. Và
nàng ngấm ngầm coi chàng là người tình bí mật của nàng... Người tình bí
mật - nàng mỉm cười khi nghĩ đến từ ấy. Thực ra chàng và nàng không quen
nhau, chưa bao giờ nói chuyện với nhau, chứ đừng nói tới chuyện yêu
đương hay hò hẹn. Nhưng nàng cứ thích thế đấy! Thích chàng là người tình
bí mật để nàng được tha hồ mơ mộng về chàng...
Chả là cách đây
mấy tháng, nàng có mua về một đám hoa cỏ để trồng ở lan can nhà. Nào
nhài, nào hồng nhung, hồng bạch, nào dạ thảo, nào hồng tú cầu... Thế là
sáng sáng nàng có thêm một công việc lặt vặt mới, đó là tưới nước cho
đám-cây-cỏ-loằng-ngoằng ấy. Và trong một buổi sáng khi đang mải miết
tưới tắm, xuyên qua những phiến lá nhài xanh trong như ngọc, nàng thấy
chàng - đang đứng đó, bên lan can của tòa nhà đối diện - toà nhà thuộc
khu bệnh viện bên kia đường. Với chiếc áo blouse trắng, với dáng người
cao và cân đối một cách hoàn hảo, với mái tóc được vuốt cao trông vừa có
vẻ gì nghiêm nghị lại vừa có vẻ gì như bất cần, với đường nét khuôn mặt
hài hòa, cân đối như một bức tượng thần Hy Lạp cổ đại, với gọng kính
trắng ánh lên những tia nắng trong veo buổi sớm mai, chàng đứng đó, tay
đút túi, vừa hút thuốc vừa trầm tư mặc tưởng nhìn dòng người ồn ào náo
nhiệt qua lại ở con đường phía dưới.
Cái giây phút ấy nàng đã
chết lặng đi. Nàng nghĩ nàng đã fall in love với chàng rồi. Fall in love
- nàng mỉm cười, nghe cứ như dở hơi, nhưng mà có ai biết đâu mà sợ, đó
là một bí mật của riêng nàng cơ mà. Mà là bí mật, thì nàng thích thế nó
là thế nào mà chả được. Mà thật thế ấy chứ! Nàng cảm giác như chàng
chính là người đàn ông trong mộng mà nàng bấy lâu tìm kiếm...
Thế
là mỗi buổi sáng sớm từ lan can nhà, vừa không ngừng tay tưới tắm, nàng
vừa âm thầm nhìn ngắm để khám phá về chàng. Mỗi buổi sáng nàng lại phát
hiện ra một điều gì đó về chàng: Khi thì đôi giầy lười quen thuộc chàng
hay đi; khi thì chiếc đồng hồ đeo tay rất đẹp, khi là chiếc áo sơ mi
màu hồng nhạt rất thanh lịch và đúng điệu mà chàng thường hay mặc... Mỗi
buổi sáng chàng lại như thân quen hơn với nàng.
Nàng gọi chàng
là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó vào
một số buổi sáng sớm trong tuần. Nàng đoán đó là vào ca trực đêm của
chàng. Kết thúc ca trực, chàng ra lan can hút thuốc rồi về nhà nghỉ
ngơi. Có lẽ vậy. Nàng đã để ý và có thể đoán được gần như chính xác lịch
trực - lịch xuất hiện của Chàng trai buổi sáng.
Một buổi sớm nào
đó, khi đang quan sát chàng, nàng đã phát hiện ra một "bí mật khủng
khiếp": Ngón áp út ở bàn tay trái của chàng không đeo nhẫn! Thực ra thời
nay, đàn ông có vợ nhưng cố tình không đeo nhẫn vẫn đầy rẫy ra. Nhưng
nàng nghĩ Chàng trai buổi sáng không thể thế được! Yeahhh.... Nàng nhẩy
cẫng lên! Và từ đó nàng quyết định Chàng sẽ trở thành người tình bí mật
của nàng.
Có một buổi sáng trong khi nàng vừa ngắm chàng vừa say
mê tưới cây, thì chàng bất chợt ngoảnh sang phía lan can nhà nàng, cái
đầu nghiêng nghiêng chăm chú. Có lẽ tại chiếc váy đỏ hôm đó nàng mặc!
Một chiếc váy đỏ đi lại ở lan can tòa nhà đối diện, dù lan can nhà nàng
cao hơn chỗ chàng đứng một chút, thì chắc chắn là vẫn rất thu hút ánh
mắt của người nhìn. Nhưng cũng có thể, việc nàng quá chăm chú vào chàng
đã khiến chàng... nhột gáy. Bình thường ta vẫn hay như thế mà, vô thức
ngoảnh lại nhìn về một hướng và chợt nhận ra là có một ánh mắt đang nhìn
mình... Ấy gọi là thần giao cách cảm, là giác quan thứ sáu. Nhưng dù là
vì lí do gì đi nữa, thì việc đó vẫn làm nàng chết lặng một lúc. Chỉ kịp
nhìn đi hướng khác để tránh ánh nhìn của chàng, trong khi tim nàng giật
thót và toàn thân nàng như tê liệt. Tí nữa nàng đã làm rớt chiếc bình
tưới nước. Định thần một lúc, nàng cố gắng lấy lại nhịp thở, chăm chú
tưới cây - như thể không biết đến chàng đang nhìn mình mà vẫn nghe trái
tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Từ đó trở đi, đôi khi chàng
vẫn nhìn lên lan can nhà nàng. Những khi đó nàng, bề ngoài đều cố tỏ ra
thản nhiên hết mức có thể - rõ ràng việc nàng xuất hiện ở lan can tưới
hoa các buổi sáng là một công việc hàng ngày của nàng, cũng như việc
chàng ra lan can đứng hút thuốc vào buổi sáng ấy, và không liên quan gì
tới chàng, nhưng thực ra trong lòng nàng, ngân lên những nhịp điệu rộn
ràng... Có khi nào chàng cũng đang cô đơn như nàng? Có khi nào chàng
cũng đang mơ mộng về nàng? Có khi nào chàng cũng đang có ngàn câu hỏi về
nàng? "Chào em! Em là người con gái đó phải không? Tôi đã thấy em lâu
rồi! Tôi thấy cả những bông hoa trong vườn của em nữa. Tôi thấy hoa
nhài, hoa hồng, hoa cúc. Tôi đã thấy màu đỏ, màu tím, màu hồng. Thật là
xinh đẹp! Chắc là chúng phải thơm lắm nhỉ! Tôi cũng yêu các loài hoa... "
Làm sao chàng và nàng có thể gặp nhau? Trong một quán cà phê nàng hay
lui tới hay tình cờ đâu đó trên đường phố, hai người đi ngược chiều
nhau, va vào nhau, rồi sẽ nhận ra nhau. Hôm đó như thế nào nhỉ? Nàng sẽ
mặc một chiếc váy hoa dài, đơn giản thôi nhưng phải thật dịu dàng và
trang nhã. Nàng sẽ trang điểm thật nhẹ và dùng Kenzo Flower - thứ mùi
hương ngọt ngào mà nàng thích. Hay có thể một ngày nào đó nàng sẽ bị ốm
chăng? Sẽ vào bệnh viện và gặp chàng? "Chào em, em thấy hôm nay thế nào?
Đã khỏe hơn chưa?" Nghe tiếng gọi nàng từ từ mở mắt, và nhận ra chàng -
Chàng trai buổi sáng...
Nghĩ đến đó nàng cười phì thành tiếng. Thật là, lại còn nghĩ ra cả chuyện bị ốm để gặp chàng nữa! Nàng bắt đầu đi quá xa rồi!
Bận
bịu với những ý nghĩ, loáng một cái việc tưới hoa đã kết thúc. Nàng
nhìn đồng hồ: Ơ này, đã 7 sáng rồi! Mà lan can bên tòa nhà đối diện vẫn
trống trơn: Không thấy Chàng trai buổi sáng xuất hiện. Bình thường giờ
này chàng đã kết thúc ca trực, kết thúc cả việc hút thuốc và trầm tư ở
lan can rồi. Sao hôm nay chàng không xuất hiện? Hai lông mày nàng khẽ
nhíu lại. Chàng đi công tác? Chàng đổi lịch trực? Hay chỉ đơn giản là
chàng đổi ca trực cho người khác? Nàng vươn người ra, ghé sát những song
sắt của lan can, nhìn một lượt khắp hành lang của tòa nhà đối diện mà
không thấy bất kỳ điều gì có thể đem lại cho nàng câu trả lời. Nàng thở
dài sõng sượt. Không muốn nghĩ tới những trường hợp xấu cho tình huống
trở nên lâm li quá mức khi chưa thể kết luận gì thêm, nàng kết thúc việc
tưới hoa, đi vào nhà và chuẩn bị đi làm. Ngoái nhìn lại hàng lang bên
tòa nhà đối diện, bỗng thấy nó thênh thang và tẻ nhạt đến lạ...
***
Chiều chầm chậm trôi.
Nàng
lững thững dắt Asimov - chú cún cưng của nàng (tên của chú được đặt
theo tên một chú...mèo trong tác phẩm văn học nào đó nàng không nhớ rõ
tên) - nhằm hướng công viên thẳng tiến. Chiều nào cũng vậy, sau giờ làm
việc, nếu không phải chuẩn bị bữa tối, nàng sẽ dắt asimov đi dạo một
vòng ở đó.
Hôm nay, sau một ngày bận bịu ở Công ty, nàng thấy hơi
mệt một chút. Chắc vì vậy mà nàng thấy trong đầu có chút gì đó xáo trộn
không yên.
Đang vừa lững thững đếm bước chân trên mặt đường lát
gạch bỗng dưng chiều nay trở nên khấp khểnh kỳ lạ, vừa lan man nghĩ sang
chuyện của Chàng trai buổi sáng, nàng chợt giật mình vì tiếng ăng ẳng
của Asimov. Quay phắt lại, nhìn về phía Asimov, nàng vừa thở phào vừa
phì cười: Vì không để ý, nàng và Asimov, hai đứa đã đi sang hai bên của
cái cột điện và giờ thì, sau vài lần chạy vòng vòng, cái dây cổ của
Asimov đã quấn mấy vòng quanh cái cột điện. Hoảng loạn, Asimov sủa lên
ăng ẳng và lại tiếp tục chạy cuống lên, thế là cái dây lại cuốn thêm 2
vòng nữa. Nàng đứng cười ngất trong khi con Asimov càng sủa ác hơn. Thận
trọng đi ngược chiều vòng chạy của Asimov để giải thoát cho nó, bỗng
nàng thấy mặt nó đực ra... Asimov! Nàng quát lên khi bắt đầu hiểu chuyện
gì sắp sửa xảy ra. Nhưng đã quá muộn! Asimov thực sự là đã bắt đầu...ị
trên vỉa hè! Đang vừa vòng dây quanh cột điện, vừa lầm rầm chửi bới
Asimov, thì nàng lại giật bắn mình một lần nữa - lần này là vì tiếng còi
phát ra từ chiếc ô tô gửi trên vỉa hè đang chuẩn bị tiến lên. Nàng và
asimov, mà chính xác là Asimov-đứng-ị đang chắn ngay đầu xe khiến chiếc
xe không thể di chuyển được. Ngước nhìn asimov đang tiếp tục
cái-công-việc-vô-duyên không phải lúc đó, nàng quay lại giơ tay ra hiệu
cho chiếc xe, ý muốn bảo dừng lại đợi chút. Không hiểu người lái xe ngồi
sau tấm kính loang loáng vì ánh nắng gay gắt buổi chiều có hiểu cái giơ
tay của nàng, rồi cái chỉ tay của nàng xuống phía Asimov không mà tiếng
còi vẫn tiếp tục vang lên. Píp píp! Nàng bắt đầu hơi cuống. Hết ngẩng
lên lại nhìn xuống như muốn giục cho Asimov nhanh nhanh... Píp píp! Píp
píp! Tiếng còi vẫn tiếp tục vang lên đầy bực bội. Nàng lại giơ tay, lại
chỉ chỉ, trong khi mặt mày bắt đầu đỏ lựng lên như muốn khóc. Píp píp.
Píp píp píp!
Mất một lúc thì Asimov mới xong cái việc đáng xấu hổ
ở cái chỗ không phù hợp của nó. Nàng thở phào, trong khi chiếc xe vẫn
bấm còi inh ỏi. Vội vàng, nàng cúi xuống, lấy chiếc cặp, cặp "sản phẩm"
của asimov cho vào chiếc túi giấy đã chuẩn bị trước rồi nhanh chóng tháo
dây cho asimov. Xong xuôi nàng lôi vội nó tránh sang một bên cho chiếc
xe tiến ra. Vừa đi nàng vừa gật gật đầu, cười cười với người lái xe -
chính xác là với bên kính ô tô mà ở đó nàng đoán là người lái xe ngồi -
vì chiếc xe được lắp kính màu cộng thêm ánh nắng chiều chói chang, loang
loáng, nên nàng không thấy rõ bên trong. Rồi hai đứa lại nhằm hướng
công việc thẳng tiến.
Chiếc ô tô sau khi ngừng bóp còi vì nàng và
Asimov đã tránh đường, chậm chầm lách khỏi hàng xe, tiến ra đường, rồi
từ từ đi qua nàng và Asimov. Bất ngờ, chiếc xe đi chậm lại, cửa kính xe
được hạ xuống. Người lái xe, giật chiếc kính râm ra khỏi mặt, để lộ
khuôn mặt và đôi mắt đầy hằn học nhìn thẳng vào nàng, gào lên: "Mẹ bố
con điên!" Rồi kính xe được nâng lên cái rụp. Chiếc xe lao vút đi.
Nàng
đứng sững. Ngỡ ngàng và bối rối! Đó là Chàng-trai-buổi-sáng với chiếc
áo sơ mi màu hồng quen thuộc: khuôn mặt ấy, đường nét ấy, chiếc đồng hồ
đeo trên cánh tay đặt trên vô lăng. Chỉ một khoảnh khắc thôi nhưng nàng
vẫn kịp thấy hết. Chính xác là chàng! Nhưng mà...
Nàng nhìn theo chiếc xe, lúc này đã đi xa, chỉ còn lại một làn bụi cùng lá điệp quẩn lên trên mặt đường!
Mẹ bố con điên!? Nàng lẩm nhẩm một cách vô thức.
Chiếc xe đã khuất dạng giữa dòng người đông đúc, ồn ào, xô đẩy.