Tháng trước, mẹ tôi được chẩn đoán bệnh tim, cần phẫu thuật đặt stent. Anh trai tôi vừa mua nhà, kinh tế vô cùng eo hẹp. Tôi là con gái, là chị cả trong nhà, sao có thể đứng nhìn? Không cần nghĩ nhiều, tôi chuyển ngay 100 triệu cho mẹ.

Tối hôm đó, khi chồng tôi nhận được tin nhắn ngân hàng báo trừ tiền, gương mặt anh lập tức biến sắc. Anh hỏi số tiền đó đi đâu, và khi biết là tôi gửi cho mẹ, anh nổi giận. Anh nói đó là tài sản chung, hỏi tôi có bàn với anh không. Anh còn nhấn mạnh rằng pháp luật không quy định con rể phải chu cấp cho bố mẹ vợ.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy lạnh người. Bảy năm chung sống, lương tôi không hề thấp hơn anh, việc nhà tôi làm không ít, chi tiêu gia đình tôi chưa từng tính toán. Vậy mà khi mẹ tôi nằm trên bàn phẫu thuật, anh lại dùng hai chữ "nghĩa vụ" để nói với tôi.

Tôi chỉ đáp lại một câu: “Được, anh nói thế thì nhớ kỹ.”

Từ hôm đó, chúng tôi gần như chiến tranh lạnh. Tôi đi làm, về nhà như bình thường, nhưng không nấu cơm cho anh, không giặt quần áo cho anh nữa. Mỗi người sống trong thế giới riêng của mình.

Không ngờ quả báo lại đến nhanh đến vậy.

Chồng tức giận khi tôi cho mẹ tiền chữa bệnh đến khi mẹ chồng nằm viện tôi làm điều này khiến anh ấy câm lặng
Ảnh minh họa

Một tối, chồng tôi nhận điện thoại từ quê. Mẹ chồng tôi ngã trong phòng tắm, gãy chân phải nhập viện, cần phẫu thuật. Anh hối hả thu dọn đồ, yêu cầu tôi đi cùng để chăm bà. Khi tôi từ chối, anh nổi giận, nói đó là “mẹ của chúng ta”, nói rằng tôi là con dâu, chăm sóc mẹ chồng là điều hiển nhiên.

Tôi bật cười.

Khi mẹ tôi mổ tim, anh bảo không có nghĩa vụ. Nhưng đến lượt mẹ anh, lại lấy đạo đức ra yêu cầu tôi hy sinh công việc, thời gian, sức lực? Anh nói thuê người chăm sóc tốn tiền, vậy còn số tiền mẹ tôi cần để cứu mạng thì sao?

Tôi mở máy tính đã chuẩn bị từ trước và nói rõ ràng: nếu muốn tôi chăm mẹ anh, giá là 500 nghìn một ngày. Bởi nếu không phải người một nhà, thì đây là quan hệ lao động. Giá đó còn rẻ hơn thuê người ngoài.

Chồng tôi tức đến run người, mắng tôi vô lý, rồi bỏ đi.

Một tuần sau, tôi nghe nói anh không thuê người chăm, tự làm rồi vụng về đến mức làm mẹ mình đau thêm. Cuối cùng vẫn phải thuê người ban ngày, còn đêm thức trắng chăm sóc. Chỉ vài hôm, anh kiệt sức.

Rồi một tin nhắn gửi đến:

“Anh sai rồi. Anh đã chuyển 10 triệu biếu mẹ, em nhận đi.”

Tôi nhìn tin chuyển khoản nhưng không nhận. 10 triệu không mua được sự tôn trọng, càng không thể bù đắp vết nứt trong lòng tôi.

Tôi chỉ nhắn lại: “Giữ tiền đó trả người chăm sóc. Khi anh về, chúng ta sẽ bàn lại quy tắc trong nhà.”

Tôi không muốn ly hôn vội, nhưng tôi muốn anh hiểu: trong hôn nhân, không ai là bảo mẫu không công của ai. Không có cha mẹ nào cao quý hơn cha mẹ của người khác. Muốn tôi đối xử với bố mẹ anh như người thân, trước hết anh phải tôn trọng bố mẹ tôi.

Điều quý giá nhất trong đời này không phải là cho đi một chiều, mà là sự thấu hiểu và đồng cảm. Nếu anh coi người khác như người ngoài, thì họ cũng sẽ đối xử lại y như vậy.

Giờ nghĩ lại, tôi không biết mình có quá đáng hay không. Nhưng tôi biết một điều: kể từ ngày hôm đó, tôi thôi làm người luôn hy sinh mà không được trân trọng nữa.

Nếu là bạn, bạn sẽ chọn cách nào? Im lặng chịu đựng hay lên tiếng bảo vệ mẹ và chính mình?

Theo Thương Trường