
Không ai trong làng đến dự đám cưới, không tiếng nhạc rộn ràng, không lời chúc tụng. Cảnh tượng ấy khiến cả gia đình rơi vào bối rối, còn chú tôi thì chỉ biết ngồi lặng người giữa đám cưới vắng hoe ấy.
Từ chàng trai nghèo chí lớn đến người thành đạt xa cách
Ba mươi năm trước, chú Lưu quyết định rời làng lên thành phố lập nghiệp. Khi ấy, ông bà tôi nghèo, chẳng giúp được nhiều. Người làng thương tình, mỗi người góp cho chú vài đồng lẻ làm hành trang.
Thời gian sau, chú Lưu trở thành người có tiếng trong giới buôn bán. Mua nhà, tậu xe, cho con học trường quốc tế, chú khiến cả họ tự hào vì "người làng mình có người thành đạt".
Mỗi khi ai nhắc đến tấm gương vượt khó, tên chú Lưu luôn được nhắc đầu tiên.Nhưng cũng từ đó, chú dần xa cách quê hương.
Mỗi lần về làng, chú hiếm khi trò chuyện với hàng xóm, thậm chí từng mắng lũ trẻ khi chúng tò mò lại gần chiếc xe hơi của chú.
Chú còn dặn các con không được chơi với trẻ con trong làng vì "không cùng môi trường".
Lễ Tết, chú chỉ ghé qua thăm họ hàng, chẳng sang chúc Tết hàng xóm. Những đám giỗ, đám cưới trong làng, chú đều vắng mặt với lý do "ở xa, không tiện".
Cứ thế, khoảng cách giữa chú và mọi người ngày càng lớn, dù chỉ cách nhau vài tiếng lái xe.
Đám cưới xa hoa nhưng đìu hiu
Khi con trai cả của chú chuẩn bị kết hôn, dù sống ở thành phố, chú vẫn muốn tổ chức tiệc cưới tại quê để "ra mắt" họ hàng, làng xóm.
Chú đặt 100 bàn, thuê đơn vị tổ chức chuyên nghiệp từ thành phố, trang trí sang trọng chẳng khác gì tiệc khách sạn.

100 bàn tiệc mà chỉ có khoảng chục bàn có người ngồi. Không một hàng xóm, không một người bạn cũ nào của chú đến dự. Ảnh minh họa
Bố tôi khuyên chú tổ chức vừa phải thôi, vì lâu rồi chú ít giao lưu, người làng e ngại không đến. Nhưng chú không nghe, bảo: "Người ta phải nể mình chứ, mình thành công, làm gì cũng phải xứng tầm".
Ngày cưới, cổng làng rộn ràng tiếng trống, loa đài, hoa tươi trải dài từ đầu ngõ đến sân nhà. Nhưng đến giờ khai tiệc, cảnh tượng khiến ai cũng sững sờ, 100 bàn tiệc mà chỉ có khoảng chục bàn có người ngồi. Không một hàng xóm, không một người bạn cũ nào của chú đến dự.
Em họ tôi, chú rể, đi ra đi vào bối rối, còn chú Lưu thì mặt đỏ gay, vừa ngượng vừa tức giận. Ông trách người làng vô ơn, trách họ "nhỏ nhen, ghen ghét người thành công".
"Đừng trách người ta, hãy tự trách mình"
Lúc ấy, bố tôi chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai chú và nói: "Em đừng trách ai cả, mà nên xấu hổ. Dân làng trọng nghĩa tình, mình xa cách, chẳng giao lưu, chẳng quan tâm, thì sao họ còn muốn đến với mình? Làm người, có thể giàu có, nhưng không được quên gốc. Đối nhân xử thế là gốc rễ của mọi thành công."
Lời bố tôi khiến chú im lặng. Có lẽ, đó là lần đầu tiên chú nhận ra sự lạnh nhạt hôm nay chính là kết quả của những năm tháng quay lưng với quê hương.
Nhờ sự giúp đỡ của bố tôi và vài người thân, họ hàng trong làng, đám cưới cũng không quá tiêu điều. Nhưng suốt buổi, chú tôi chỉ ngồi lặng, ánh mắt xa xăm.
Bài học đắt giá về đối nhân xử thế
Sau đám cưới, tôi nghe nói chú đã về quê thêm vài lần, ghé thăm những người hàng xóm cũ, bắt đầu chủ động trò chuyện, hỏi thăm. Có lẽ, chú đã thấm thía bài học mà cuộc đời vừa dạy, bài học về đối nhân xử thế, về giá trị của tình người.
Bởi tiền bạc có thể khiến người ta ngẩng cao đầu, nhưng chỉ có tình nghĩa và sự khiêm nhường mới khiến người khác mở lòng đón nhận.
Tôi tin, không chỉ chú Lưu mà nhiều người trong chúng ta cũng cần một lần nhìn lại, khi đã thành công, ta có còn giữ được sự chân thành với nơi mình bắt đầu hay không?
Đám cưới 100 bàn không có khách không chỉ là chuyện buồn của một gia đình, mà là tấm gương phản chiếu cách con người đối xử với nhau.
Thành công là điều đáng quý, nhưng nếu đánh mất tình làng nghĩa xóm, quên đi gốc rễ của mình, thì dù có tiệc linh đình đến đâu, lòng người cũng chẳng còn ai ở lại.

Theo Gia đình và Xã hội