Sau khi ra trường, tôi và chồng đều về quê lập nghiệp rồi quen biết yêu thương nhau. Cuộc sống ở quê bình yên thoải mái, không khí trong lành khiến tôi rất thích. Dù mức lương không cao nhưng tôi thực sự hài lòng với những gì mình có.
Kết hôn xong, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Bố chồng dễ tính nhưng mẹ chồng ngược lại, bà luôn soi mói tôi từng li từng tí. Tôi nghĩ bụng, đúng là muôn đời nay mẹ chồng nàng dâu hiếm khi hòa hợp nên mặc kệ. Dù cố gắng bao nhiêu thì bà cũng xem tôi là người ngoài, chỉ có con trai bà là nhất.
Chồng thường xuyên phải đi công tác xa nhà, mỗi lần về là mẹ chồng lại chăm sóc chiều chuộng anh như một cậu bé. Có lần anh bị sốt bà còn vào tận phòng để chườm đầu cho anh làm tôi chẳng ưng tí nào. Bà cứ làm quá lên coi như không có tôi, trong khi tôi vẫn đang sờ sờ ở đó.
Thấy thế tôi tâm sự với chồng để anh nhắc mẹ mình đừng làm thế nữa nhưng anh bảo: "Mẹ thương anh từ bé nên em cứ để bà thích làm gì thì làm, giờ anh mà nói thì sợ mẹ giận". Tôi vẫn ấm ức, làm việc gì chồng cũng sợ mẹ không hài lòng, trong khi tôi là vợ mà anh chẳng quan tâm.
Tôi sinh con đầu lòng là một bé trai, mẹ chồng vẫn bắt tôi làm công việc nhà. Trong thời gian ở cữ bà không giúp tôi bất cứ việc gì, đôi lúc tôi phải nhờ mẹ đẻ chạy qua phụ giúp. Một lần, mẹ chồng đi chơi về thấy tôi chưa nấu cơm xong, bà nổi giận mắng. Tức quá tôi phản kháng lại: "Con đang bận chăm con, mẹ cũng phải thông cảm chứ".
Mẹ chồng tức lắm đi vào phòng đóng sập cửa lại. Ngày hôm sau chồng tôi đi công tác về, mẹ chồng khóc bù lu bù loa nói rằng tôi cãi láo với bà, làm bà bị tổn thương. Chồng chưa hiểu câu chuyện đã cho tôi một cái tát khiến tôi bị choáng.
Tôi giận lắm, ôm con trai 3 tháng tuổi về mẹ đẻ. Thời gian đó, chồng cũng không một lời ngăn tôi lại. Khi con tôi được 6 tháng, tôi quyết tâm lên thành phố đi làm, gửi con lại cho mẹ đẻ chăm sóc. Một năm sau, tình cảm phai nhạt không còn gì, tôi làm thủ tục ly hôn với chồng. Ngay sau đó, tôi nghe nói anh cưới vợ mới - là một người phụ nữ do mẹ chỉ định.
Thời gian trôi đi, con trai cũng đã lớn. Mới đó đã ba năm trôi qua, thằng bé kháu khỉnh biết nói chuyện bi bô vô cùng đáng yêu. Lúc này tôi cũng có kinh tế nên tính mua nhà trên thành phố để hai mẹ con gần gũi nhau.
Rồi một hôm mẹ chồng bỗng tìm đến nhà tôi. Vừa vào cửa bà đã khóc và van xin tôi cho nhận lại cháu trai. Tôi rất bất ngờ vì chồng cũ đã lấy vợ mới rồi sao tìm đến tôi làm gì. Hỏi ra tôi mới biết chồng cũ gặp tai nạn không thể sinh con được nữa, vợ mới của anh cũng cao chạy xa bay.
Giờ tôi suy nghĩ lắm, tôi chỉ có duy nhất cậu con trai này thôi, tôi không thể cho con về bên nội được. Dù con mang dòng máu bên đó nhưng chúng tôi không còn gì với nhau, trong khi mẹ chồng cũ nài nỉ tôi và đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn. Nghĩ lại tôi cũng thấy tội nghiệp, tôi phải làm sao?
(Xin giấu tên)
Theo Vietnamnet