Tiếng chuông đồng hồ đã điểm mười hai tiếng, góc sânnho nhỏ trước nhà đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm tĩnh mịch.Nhìn ra phía cửa vẫn không một tiếng động, Thu bắt đầu cảm thấybất an. Chưa bao giờ Lâm về muộn như vậy mà không gọi điện thôngbáo, cũng chưa bao giờ Lâm dám để hai mẹ con Thu một mình trong cănnhà rộng quá 11 giờ đêm. Cho dù trước đây, chỉ là cái tin nhắncụt ngủn hay cuộc điện thoại giọng điệu lạnh lùng mà Thu phảithở dài ngao ngán khi phải nhấc máy lên nghe thì cũng khiến Thunhẹ lòng hơn lúc này rất nhiều. Thu bắt đầu cuống cuồng đi đi lạilại trong phòng, lúc lúc cô lại chạy ra cửa ngóng xem có ánh đènxe le lói nào rọi vào khu ngõ hay không. Nhưng đáp lại cô chỉ làmàn đêm bao phủ và hơi sương lạnh lẽo hắt thấu vào tận đến tâmcan.
Lần đầu tiên sau chừng ấy năm lấynhau, giờ đây Thu mới chợt nhận ra, cuộc sống giữa hai vợchồng đã như đứng ở hai phía của một con đường, không cònđiểm chung, không còn sự chia sẻ, không còn cả những tiếngcười và hình như ngay cả ánh mắt âu yếm từng dành cho nhautrước đây cũng đã dần biến mất. Công việc và cuộc sốngbộn bề đã cuốn mỗi người đi mỗi ngả. Mỗi người theo đuổimỗi việc, mỗi ước mơ, lời hứa cùng nhau chia sẻ dần dầnbị quên lãng. Ngoài giờ phút ái ân vợ chồng, dường như Thuvà chồng không còn cảm nhận thấy được điểm hấp dẫn vềnhau, đứa con kháu khỉnh có lẽ là điểm quan tâm chung duynhất giữa hai vợ chồng.
Lần ghen tuông, giận dỗi cuối cùng của Thuvới chồng hình như đã cách đây gần hai năm. Lần đó biết tỏngchồng nói dối, bỏ vợ bụng bầu một mình thui thủi ở nhà, Thu tứctốc phóng xe đến thẳng công ty chồng, bám theo chồng gần cả tiếngđồng hồ để chứng kiến “cuộc họp đột xuất” của chồng. Lâm đang vừaphì phèo thuốc, hai tay ôm chặt hai cô tiếp viên, say sưa uống từng hớprượu mà mỗi cô khéo léo chuốc cho Lâm... Vẫn đủ bình tĩnh để giữthể diện cho chồng, Thu đi lại gần và nói: “Lúc đi siêu thị, em quên chìa khóa, đến công ty, cô lễtân chỉ anh ở đây nên em qua lấy”.Cầm chùm chìa khóa từ tay chồng, Thu vẫn vui vẻ chào hỏi mọingười trước khi lấy xe phóng ra về, một mình, mắt ướt nhoèn...
Mặc cho Lâm thanh minh kiểu gì thìlòng tin trong cô đã gần như hoàn toàn sụp đổ. Những hôm sauđó, bỏ mặc Lâm như ngồi trên đống lửa, Thu bụng bầu to đùngvẫn đi một mạch đến nửa đêm vẫn chưa về, điện thoại diđộng không liên lạc được, 3 giờ sáng, Thu dáng vẻ nghênhngang bước vào nhà, gọn lỏn: “Em đi chơi với bạn”, cô đi thẳng vào phòng, bỏ lạichồng ngồi thần người, ngơ ngác trước sự thay đổi củavợ... Rồi từ đó, hai vợ chồng cứ ngấm ngầm, lạc lõng khiở bên nhau, không nhắc đến lỗi lầm hay đụng chạm đến “hànhtung” của nhau...
Mưa trầm trút Lâm lảo đảo bước về nhà,mùi rượu xông lên nồng nặc. Khuôn mặt đỏ lựng như gấc, ánh mắt lờđờ, mơ màng... Lâm đổ gục vào vai vợ, giọng lè nhè: “Anh xin lỗi, vợ yêu, vợ yêu... Anh sai rồi...”,dứt lời, Lâm khóc tu tu như một đứa trẻ. Trong cơn say, bao cảm xúcdồn nén, bao ấm ức, bức bách giấu trong lòng lúc này được cớmượn rượu, Lâm kể lể, than thở,... hết cho Thu nghe. Ôm lấy khuônmặt ướt át, đầy đau khổ của chồng lúc này đã ngủ gục trong vòngtay mình, Thu nhìn thẳng vào đó, cô thấy trên khuôn mặt ấy cónhững nếp nhăn âu sầu nơi khóe mắt...
Thu thở dài rồi đứng lên dìu chồngvào phòng ngủ. Ngồi bên cạnh nhìn chồng mê mệt trong cơn say,Thu biết lúc này là lúc Lâm nói thật nhất, sống đúng nhấtvới tình yêu của mình. Thu khóc, chưa bao giờ Thu khóc nhiềuđến thế, khóc lặng lẽ, không gào thét như cách đây 2 năm với nhữngchua chát, đau đớn. Giờ đây Thu cảm thấy rõ rằng mọi giận hờn,nghi ngờ, rào cản ngăn cách đã theo những giọt nước mắt đó màtan biến, mọi dồn nén dường như đã được tháo gỡ theo làn nướcmát lạnh, sóng sánh nhẹ nhàng đựng trong chiếc chậu mà Thuđang dùng để giặt khăn lau cho chồng.
Sáng hôm sau khi Lâm tỉnh dậy, anh thấyvợ ngủ gục bên giường, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay chồng. Anhlờ mờ nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua... Lâm nhẹ nhàng ngồidậy lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cho vợ. Lắng nghe hơi thởđều đều của Thu, Lâm thấy dường như đã rất khác, nhẹ nhõm vàkhông còn vẻ gì là oán trách, mệt mỏi như cách đây một đêm anhvẫn còn nghe thấy. Lâm gạt nhẹ mái tóc đang xòa xuống mặt vợ,dịu dàng di ngón tay trỏ mân mê gò má xương xương của vợ. Cảmgiác nhột nhạt khiến Thu tỉnh giấc, cô dụi mắt ngơ ngác nhìnchồng. Ánh nhìn ấy làm Lâm ngượng ngùng, bối rối. Rồi Lâmmạnh dạn nắm lấy bàn tay vợ giọng năn nỉ, hối lỗi: "Vợ chồng mình cứ yêu nhau thôi nhé, đừng hờngiận và ghen tuông nữa. Anh sai rồi...".