Hiếm có nhà đương kim VĐTGnào ít được quan tâm như Italia. Các chàng trai Azzurra sống trong sự bao vâycủa báo chí nước mình, những người viết báo và quay phim cho các độc giả nóitiếng Italia. Các tifosi hầu như bỏ rơi họ.

>>

Không phải là các tifosi không đến tụ tập trước trại quân của Italia ở khách sạnLeriba Lodge. Họ đã có mặt ở đó và hát vang những bài ca “cách mạng” của độituyển trong ngày đầu tiên khi Azzurra đổ bộ lên đất Nam Phi cho công cuộc bảo vệchiếc Cúp vàng. Những kiều dân Italia sống ở Johannesburg cũng có mặt trong sốđó.

Nhưng sau đó, họ cứ vắng dần, vắng dần và bây giờ, cái thú chầu trựctrước doanh trại của đội Azzurra ở một giải đấu lớn để có thể biết đâu nhìn thấymột ngôi sao nào đó của đội VĐTG cũng đã mất đi.

Từ EURO 2008, Italia đã đóng kín trại lại với tất cả, trong đó có cáctifosi của chính mình, và các ngôi sao của họ-những triệu phú giàu nứt đố đổvách-thậm chí dè xẻn đến từng nụ cười hay những cái vẫy tay cho những người hâmmộ. Tôi đã từng cùng với vài chục tifosi đứng chờ cả tiếng đồng hồ trước doanhtrại của Italia ở Baden, Áo, trong dịp 2008 và hiểu được tại sao các tifosi bâygiờ không còn muốn đứng trước trại của đội nữa.

Kí sự Nam Phi: Những nhà vô địch tự/bị ruồng bỏ
 

Hình ảnh cánh cảnh sát mặt hằm hằm nhìn các tifosi và nhân viên an ninhcủa đội hất hàm đuổi cánh phóng viên (không phải người Ý) và người hâmmộ đứng trước cửa trại đến giờ vẫn là một ám ảnh với tôi. Hình ảnh cáctifosi khó chịu và lầm bầm nguyền rủa chính các cầu thủ của mình cũngchưa nguôi ngoai. Giờ đến lượt World Cup 2010. Một tifoso đến từ Venezianói với tôi: “Chúng tôi từ Ý sang không phải để khủng bố đội tuyển màlà để ủng hộ họ. Họ không thể cư xử như thể chúng tôi sắp giết họ đếnnơi”.

Sự thật là các đội tuyển khácdự World Cup cũng tiến hành những biện pháp đặc biệt để bảo vệ mình khỏicon mắt nhòm ngó của dư luận, nhưng các fan của họ hiếm khi phải trảiqua cái cảm giác bị ruồng bỏ như các tifosi Italia.

Những ngườiPháp có thể cảm thấy buồn chán vì đội của họ chơi kém, nhưng ít ra họ vẫn cảmthấy gần gũi với đội. Những người Anh cũng tương tự. Những người Argentina hayMexico thì khỏi phải nói. Luôn có một sự gắn bó hữu cơ nhất định giữa họ, vànhững chiến thắng của ĐT nước họ càng khiến cho những giờ phút phải chờ đợi độiđi qua, chỉ để nhìn lướt qua chòm râu của thánh Diego hay một cái vẫy tay củaMessi, càng trở nên quý giá biết bao. Những người Ý không có cảm giác ấy.

#

 
Sự “kín đáo”quá mức của những người Thiên thanh khi đến World Cup (một sự thận trọng cầnthiết hay là làm cao?) cùng với những trận đấu gây thất vọng đã càng khiến độivà người hâm mộ xa nhau.

Ở World Cupnày, các tifosi đến Nam Phi rất ít và những người mà tôi gặp đều cảm thấy sợidây giữa họ với những người Azzurra không còn được duy trì. Mastrolili, phóngviên của nhật báo La Stampa, nói với tôi, rằng: “Không phải Azzurra khôngmuốn gần gũi với các tifosi, mà những người lãnh đạo của LĐBĐ Italia (FIGC) rấtsợ những vấn đề nội bộ của đội lọt ra ngoài. Họ không những e ngại chính cácphóng viên Italia mà còn sợ các thông tin không hay từ bên ngoài có thể ảnhhưởng đến đội”. Tifosi vô hình chung trở thành nạn nhân của một chính sáchan ninh quá chặt chẽ.

Nhưng, cái cảm giác kinh khủng hơn đối vớinhững người hâm mộ Italia lại ở chỗ khác. Theo Mastrolili, đây là một World Cupkì lạ với đội Ý, bởi có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử các giải đấu, mộtđội ĐKVĐTG ít được để ý đến vậy.

Cánh phóngviên nước ngoài rất ít quan tâm đến Italia và viết không nhiều về Italia. Tạisao, bởi Italia tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, đến mức chính Gattuso,một người thẳng tính đã phải thốt lên rằng dường như anh đang bị cấm cung tronglô cốt? Không hẳn thế. Với báo chí nước chủ nhà Nam Phi, mối quan tâm hàng đầucủa họ là đội Anh và Hà Lan (Nam Phi từng là thuộc địa của 2 nước này), trongkhi tâm điểm mọi sự chú ý của báo chí các nước khác là Argentina và Brazil,những đội bóng chơi đẹp, cống hiến và là những ứng cử viên hàng đầu cho chức vôđịch.

Phong độ củaItalia trước giải, sự chuyển giao thế hệ giữa những người Berlin 2006 với hậuBerlin và điều đặc biệt là trong đội hình Italia không có những ngôi sao lớn đãkhiến người ta dường như chối bỏ đội Thiên thanh. Ngôi sao trong mắt công chúngchắc chắn là Messi chứ không phải Cannavaro, nhân vật HLV được kính trọng vànhắc đến nhiều nhất phải là Maradona chứ không phải Lippi. Italia giờ đây giốngnhư một món hàng sang trọng ở thời hạ giá rất ít người ngó và không ai muốn mua.

Nhưng điềugì sẽ xảy ra nếu Italia thắng Slovakia và đi tiếp sâu hơn nữa? Điều gì sẽ đếnnếu Italia sẽ lại đi theo con đường của Espana 82 (hòa 3 trận vòng bảng, sau đóVĐTG) chứ không phải Mexico 86 (hòa 2 trận đầu vòng bảng, thắng trận thứ 3 vàthua Pháp ở vòng 2)?

Có lẽ sẽ chẳng có nhiều điều thay đổi. Mastrolili bảo, người ta sẽ tiếcnuối nhiều hơn nếu Argentina, Đức, Anh hay thậm chí Uruguay bị loại. Có lẽ anhđúng. Kể từ sau World Cup 2006 với những trận nghẹt thở và bản anh hùng caBerlin, những người Thiên thanh không còn tạo ra những cảm xúc nữa rồi. Màu xanhtrên áo của họ đậm hơn, khẩu hiệu của họ trên xe bus của đội “Màu xanh (Azzurro)của chúng ta trên bầu trời châu Phi” nghe cũng hay hơn khẩu hiệu hồi EURO 2008(“Bầu trời ngày càng xanh màu xanh Azzurro”), nhưng những cảm xúc thực tế từ sâncỏ thì không còn được như xưa nữa.

Khi những so sánh với Espana 82 ngày càng trở nên khập khiễng, Criscitokhông trở thành Cabrini, Marchisio không là Oriali, Gilardino không phải PaoloRossi và Iaquinta vẫn chỉ là Iaquinta, thì sự tồn tại của Italia ở giải đấu nàycàng ít được quan tâm. Tôi tin là Italia sẽ thắng Slovakia và vào được vòng 2,nhưng cái cảm giác hơi buồn rầu khi thấy Italia trở thành một kẻ tầm thường 4năm sau những đêm nước Đức vẫn tồn tại và day dứt. Day dứt như khi một phóngviên Nam Phi tôi đã gặp mỉm cười khi được hỏi những cảm tưởng của anh về Italia.“Italia ư, anh trả lời, pizza, mafia, xe Vespa và Berlusconi”.

Không có chỗ cho Azzurra.

Theo Thể thao Văn hoá