Đứa thi không đỗnói mình ác, đứa đó trách mình dốt, nếu không nó đã đỗ cao hơn. Cònđứa không thi nói mình vừa dốt vừa ác. Thế nhưng vẫn cứ phải làm vìnếu không sống bằng gì bây giờ? Làm thợ hồ chả ai mướn, làm thợ mộcchả ai mượn. Bởi vậy phải cắn răng làm giám khảo chứ sao?
Theo kiểu rất LêHoàng, đạo diễn Gái nhảy đã tâm sự về cái nghề mà anh đang theođuổi: nghề giám khảo.
![]() |
Làm giảm khảo không phải lúcnào cũng sướng
Đầu tiên, lên trên ấy ai cũng tưởng ngon. Cơm bưng thì chưathấy, nhưng chắc chắn có nước rót, lại có tí tiền. Trong thờibuổi cả xăng, cả dầu, cả vàng đều lên giá thì số tiền ấy cũngkhông nên bỏ qua, ít ra cũng sắm được vài ký gạo. Nhưng ngồi làmrồi mới phát hiện ra mình dại, hoặc nếu không dại thì cũng hớ.
Đầu tiên là hớ với ban tổ chức. Chúng thường thề rằng cuộc thinày vui lắm, nhưng sau này mới vỡ lẽ ra là nhiều cuộc chả vui gìcả, còn vắng hơn cả chùa bà Đanh và chùa ông Đanh, sau đó bà conkhông hề quan tâm, thi cử gì mà chẳng ma nào biết. Tiếp theo làhớ với thí sinh. Lúc chưa thi thì ai cũng vui, ai cũng dễthương, lúc thi và trượt rồi thì ai cũng mặt sưng mày xỉa, đứanào rớt cũng nghĩ bị oan, bị giám khảo trù dập hoặc cho là giámkhảo dốt chả hiểu mình. Nếu thí sinh là cán bộ thuế mà mình làcon buôn thì nhất định sẽ có ngày bị trả thù.
Sau đó là hớ với khán giả. Có mấy cuộc thi ở trong phòng kínđâu, mà thường cứ pải chường cái mặt ra cho khán giả nhìn. Màkhán giả thì ôi thôi có đủ loại thành phần, đẹp trai, thông minhhơn mình cũng có mà gian ác, kém cỏi hơn mình cũng có. Chúng thahồ phê phán, đàm tiếu, bình phẩm về mình mà mình chỉ biết ngồinghe rồi nhe răng cười.
Cuối cùng là hớ với chính mình. Xưa nay chắc mẩm mình đẹp trai,mình thông minh hoặc mình vừa thông minh vừa đẹp trai, đến khilên tivi chúng nó quay cho xấu hoắc, mặt nhăn nhó hoặc đen sì.Tiếp theo là âm thanh của chúng rè rè khiến giọng mình chua nhưgiấm hoặc khàn như vịt, nếu có bồ chắc chắn bồ sẽ bỏ chạy.
![]() |
Ngu mới làm giám khảo
Tóm lại, nghề làm giám khảo là nghề nguy hiểm, xếp cùng với línhcứu hỏa, cảnh sát hình sự hay cưa bom. Đã có nhiều giám khảotrước khi đi chấm phải từ biệt vợ con, để lại tài sản cứ như đivào cõi vĩnh hằng.
Mình chấm thí sinh có nghĩa là thiên hạ chấm mình. Mà thí sinhcó xa lạ gì đâu, cũng bạn bè cả, vừa hôm trước ôm vai bá cổ nó,thậm chí ăn uống, mượn tiền nó, hôm sau cho điểm nó có ghê khônghả trời? Còn trong khi mình coi thí sinh phần lớn là đằng trướcmặt, thì khán giả lại coi mình từ phía cả đằng trước lẫn đằngsau, cả bên trái lẫn bên phải, thậm chí lục tung cả lý lịch, cảquá khứ mình lên, toi là cái chắc.
![]() |
May mà các cuộc thi cũng thưathớt, mỗi năm chỉ có vài lần nên chúng nó có ghét cũng nguôingoai rồi ta lại chấm tiếp. Sau đó hàng ngày chúng phải đánhnhau cơm gáo, gạo tiền đã kiệt sức, chẳng còn tâm trạng nào đánhgiám khảo vậy là ta thoát. Vả lại cuối cùng bản chất vẫn thamlam. Nghe đồn làm giám khảo bên Tây, bên Mỹ hay bên Tàu danh giálắm, có nhiều tiền lắm nên cố kéo dài, hy vọng sẽ có lúc bênmình cũng thế. Ôi thôi, cứ việc hy vọng đến trót đời.
Ngoài tham ra cũng còn háo danh. Nếu không làm giám khảo, biếtbao giờ cái mặt xấu xí của mình mới được lên truyền hình, mới cócơ hội xếp cạnh những sản phẩm quảng cáp cao quý như kem đánhrăng hoặc dầu gội đầu, sữa chua nguyên chất? Thế thì lên mau maulà phải rồi. Cuối cùng mình chả làm sẽ có đứa khác làm, đừng cóchảnh. Đừng tưởng thiên hạ lầm. Gì chứ ngồi như tượng, sau đóphát biểu mấy câu vô thưởng vô phạt chả chết ai thì thiếu gì kẻlàm được, không nhận sẽ mất phần ngay. Thôi thì làm khẩn cấp.
Đạodiễn Lê Hoàng
Theo TGVH