Chồng tôi là người chăm chỉ, luôn nỗ lực trong cuộc sống và rất yêu gia đình.Tôi cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, thông minh và đảm đang. Tổ ấm củachúng tôi ắt hẳn sẽ rất hạnh phúc và bền chặt, nếu như không có “chuyện đó" xảyra…


Hồi ấy, tôi là trợ lý giám đốc cho một công ty nước ngoài. Sếp hơn tôi 5 tuổi,rất thành đạt và được mọi người nể trọng. Ngoài công việc, tôi và anh ta hay nóichuyện, chia sẻ về cuộc sống và gia đình. Sếp tỏ ra rất đứng đắn và như mộtngười anh trai luôn động viên tôi trong công việc.

Một lần, anh ta đã bày tỏ tình cảm với tôi. “Em không yêu anh thì hãy cứ để anhđược yêu em, chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh vui lắm rồi”. Rồi lần khác, anh talại nói lời yêu. Tôi thẳng thắn từ chối và khẳng định không thể tiến xa hơn tìnhcảm anh em và sếp- nhân viên. Hơn nữa, chúng tôi đều đã có gia đình và con cái.Anh ta hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện tình cảm nữa.

Khoảng 6 tháng sau, trong một lần đi công tác về, khi phòng làm việc công ty chỉcó hai người, anh ta ôm chầm lấy tôi nói: “Anh rất yêu em và không thể kiềm chếnổi mình nữa”. Có lẽ do có chút tình cảm vấn vương và chút xao lòng, tôi đã đểanh ta ôm lấy mình. Đến khi anh ta định tiến xa hơn, tôi giật mình choàng tỉnh,vùng chạy ra ngoài và đi thẳng một mạch về nhà.

Khi ấy, tôi rất giận bản thân và ân hận vì đã không sáng suốt, không cương quyếttừ đầu và đã liêu xiêu. Sau đó, tôi xin nghỉ việc mà theo chồng là lý do khôngchính đáng ở một chỗ làm có rất nhiều người ao ước. Tôi ở nhà cùng chồng trôngcoi cửa hàng điện máy. Có lần anh ta gọi điện xin lỗi và nói rằng sẽ không làmtổn thương hạnh phúc của tôi, trong lúc chồng tôi đang ở gần đấy.

Sau khi nghỉ làm một tháng, tôi mang bầu bé thứ hai. Chồng tôi tỏ vẻ nghi ngờ,anh lục lọi tất cả mọi thư từ trong mail, kiểm tra tin nhắn điện thoại hằng ngàyđể tìm chứng cứ phản bội. Có lần, anh nói nhỏ với tôi: “Sếp em đã gọi điện choanh và thú nhận tất cả”. Có tật giật mình, tôi hốt hoảng và vội kể hết mọichuyện với anh.

Tôi rất giận bản thân và ân hận vì đã không sáng suốt, không cương quyết từ đầu và đã liêu xiêu... (Ảnh minh họa)
Nguồn Internet

Từ hôm đó,chồng tôi luôn đăm chiêu suy nghĩ, ítquan tâm đến vợ con. Tôi ráng chăm chútvà yêu thương anh nhiều hơn, luôn cốgắng để hâm nóng hạnh phúc nhưng chỉnhận được những lời đay nghiến: “Côkhông đến được với anh ta nên quay vềyêu tôi chứ gì?”.

Tình yêu dành cho chồng trong tôi khônghề thay đổi, tôi vẫn luôn chăm lo choanh và gia đình chu đáo nhưng anh bảotôi: “Tôi không thể tha thứ cho cô vàtôi làm cho hắn thân bại danh liệt”.

Tôi năn nỉ anh tìm ra hướng giải quyếtổn thỏa cho sai lầm trong tình cảm này.Anh nói không còn yêu tôi như ngày xưamà khinh bỉ và mắng tôi với những lời lẽxấu xa. Tôi cầu xin anh tha thứ, để tôisửa đổi và tôi cũng xin anh đừng cho bốmẹ hay chuyện. Nhưng tệ hơn, anh đã dùnglỡi lẽ, thái độ khinh rẻ, xúc phạm bố mẹtôi. Lúc đó, tôi bế tắc và tìm đến cáichết.

Anh đã kịp thời cứu tôi và mới chợt nhậnra rằng: “Anh vẫn còn yêu em nhiều lắm.Đừng bỏ anh và con. Nhưng hãy cho anhthời gian để dần quên...”. Tôi biếtnhững lời xúc phạm tôi và gia đình chỉxuất phát khi anh căng thẳng và nóng nảynhưng tất cả là do tôi gây nên… Vì thế,tôi đã cố gắng cùng anh hàn gắn lại yêuthương.

Hai năm sau, anh đã vui vẻ trở lại vàchúng tôi sống bên nhau như ngày nào.Anh cố gắng lo cho gia đình, phụ tôi dạycác con học hành. Còn tôi, ngoài côngviệc nhà, đưa rước con đi học…, tôi giúpanh quản lý cửa hàng điện máy.

Rồi chúng tôi đã xây được căn nhà 3 tầngkhang trang. Con gái lớn đã nhận đượchọc bổng du học Đức… Tôi thầm cảm ơn sựrộng lượng của ông xã đã tạo cơ hội chomình có được hạnh phúc ngày nay.
 

Theo Nguoilaodong

Hãy gửi những tâmsự của bạn đến email:lhanh@vietnamnet.vn (hoặcgửi chủ đề cần tâm sự tại phần đầu của chuyên mục) để được cùng chia sẻ vàgiúp đỡ từ độc giả.Chú ý: Đây là mailđể gửi tâm sự chứ không phải mail của tác giả bài viết để gửi phản hồi.