Nguyễn Chí Tuấn có lẽ là mộtngười đàn ông bất hạnh mà tôi đã từng gặp. Anh là chồng của “cô giáo Thuận” - ảphù thủy đã gây ra vụ đốt nhà người anh chồng khiến ba người tử vong.
TIN LIÊN QUAN
Người đàn bà bị kết tội giếtngười là mẹ của con anh, Tuấn không còn tình cảm gì với người đàn bà ấy, nhưnganh xót xa khi chứng kiến ả không nỡ ngoái lại nhìn mặt cậu con trai nhỏ bétrong phiên tòa sơ thẩm mới diễn ra hồi tháng 8. Tình mẫu tử! Chao ôi, với ngườiđàn bà đó là một khái niệm nghe sao thật mơ hồ.
Đau lòng con trẻ
“Đêm nằm ru con ngủ, ngày xưa tôi hay hát: “Concò bay lả bay la/ Bay từ Yên Bái bay về Hưng Yên. Nhưng bây giờ mà hát thế,con tôi sửa lại ngay là: Bay từ Hà Nội bay về Hưng Yên. Yên Bái là quê củaThuận, còn Hưng Yên là quê của tôi” – Nguyễn Chí Tuấn đã mở đầu câu chuyệnvới chúng tôi như thế. Đôi mắt người đàn ông này thâm quầng có lẽ là donhiều đêm mất ngủ. Không phải đến khi Nguyễn Thị Thuận (sn 1975 tại Yên Bái)bị bắt thì Tuấn mới là người ru con ngủ hằng đêm, mà kể cả trước đây, khicuộc sống hôn nhân của họ vẫn còn suôn sẻ thì người chăm sóc, lo lắng chocậu con trai không phải là Thuận mà chính là Tuấn. Những đêm bé Hoàng ốmsốt, Thuận vẫn nằm ngủ ngon lành, mặc kệ chồng bế con và loay hoay với thuốcmen, khiến anh Tuấn có lần phải cáu. “Hồi bé Hoàng còn nhỏ, đêm hôm cháukhóc đòi bú, bảo thì Thuận mới dậy cho con bú, còn không là cứ ngủ hoặc bắttôi pha sữa cho con”.
Nỗi đau của gia đình nạn nhân tại phiên toà. Ảnh: TT
Thế nên hàng xóm nhà anh Tuấn không lạ khi thấybé Hoàng lúc nào cũng quấn lấy bố. Với gia đình nhà chồng, Thuận cũng khôngphải là người con dâu thảo hiền, ỷ thế gia đình giàu có, Thuận thường có lốiăn nói cộc lốc, nhấm nhẳng với gia đình nhà chồng. Sau khi vụ án xảy ra, anhTuấn cho bé Hoàng về ở cùng ông bà nội vì sợ bà không thể chịu nổi cú sốcnày mà sinh ra ốm nặng. Và bắt đầu từ thời điểm 1 – 6 – 2008 đến bây giờ,người đàn bà ác độc này chưa một lần hỏi thăm con, không gặp cũng không gọiđiện. Bị bắt ngày 31 – 12 – 2008 cho đến khi bị đưa ra xét xử sơ thẩm vàotháng 8 – 2010, tức là sau hơn 2 năm không gặp con, những người dự phiên tòacảm thấy thật bất nhẫn và thương bé Hoàng hơn bao giờ hết vì bé cùng bố, bànội ngồi bên dưới nhưng chưa một lần Thuận đưa mắt về phía con. Thị trơtráo, nhâng nhâng nháo nháo thách thức gia đình nhà chồng (cũng là gia đìnhngười bị hại) và thách thức cả hội đồng xét xử bằng những lời trả lời cộclốc, vô lễ khiến hội đồng xét xử luôn phải nhắc nhở và khiến dư luận vô cùngcăm phẫn.
“Khi bé Hoàng về ở với bà nội, cháu nói với tôi:Con không ở với mẹ Thuận đâu, mẹ Thuận ác lắm, mẹ Thuận suốt ngày đánh con”-đôi mắt Tuấn đục ngầu giá mà anh có thể khóc được thì tôi tin những giọtnước mắt sẽ làm anh nhẹ lòng hơn rất nhiều. “Anh đã bao giờ góp ý, khuyên vợnên dành tình cảm cho con nhiều hơn chưa” – tôi hỏi Tuấn. “Có chứ, tôi góp ýnhiều, tôi bảo với cô ta, trẻ con rất nhạy cảm, nó cần được yêu thương, cầntình cảm của người mẹ, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng như cũ. Những người phụ nữhàng xóm nhà tôi lúc nào cũng bế con hôn hít, nựng nịu, nhưng nói thật làtôi chưa từng chứng kiến cô ta làm thế với con đẻ của mình”. “Nói chị khôngtin chứ từ bé đến giờ chỉ có mỗi tôi ru con ngủ chứ cô ta chưa bao giờ.
Tôi hay lồng vào lời ru những câu chuyện, nhữnglời dạy dỗ, bé Hoàng nghe và hiểu hết. Bé Hoàng bây giờ 7 tuổi rồi nhưng đêmnào cũng vẫn thích được nghe bố ru ngủ. Chính cháu bảo với tôi rằng, từ bâygiờ bố đừng hát là: “Bay từ Yên Bái bay về Hưng Yên nữa”. Trẻ con thì khôngbiết nói dối và chúng sống đúng với cảm xúc thật của mình. Có lần anh Tuấnđưa con đi học, có người hàng xóm nhìn cảnh gà trống nuôi con của anh,thương quá, hỏi bé Hoàng: “Con có nhớ mẹ không?”, không ngờ bé Hoàng tụtkhỏi xe, chạy biến vào nhà, vừa khóc vừa nói với bố: “Cái bà kia hỏi vớ vẩn.Con không thích nghe đâu”. Có bài báo viết về vụ án mà mẹ nó gây ra, anhTuấn vô tình để cháu đọc được, bé Hoàng dùng hai ngón tay đặt chéo vào bứcảnh của Thuận cùng hai đồng phạm và nói: “Con ghét những người này”. Lầnkhác, Hoàng vào mạng, lại thấy người ta đăng ảnh người mẹ bất nhân, cháu gọibố vào, dùng ngón tay chỉ vào màn hình và quay đi.
Nhói lòng người lớn
Những ngày gần phiên xử là những ngày thật khókhăn đối với anh Tuấn. Anh ngơ ngẩn kể lại: “Thằng Bùi Tiến Hà (một đốitượng trong vụ án được thị Thuận nhờ đốt nhà) có gọi cho tôi vào lúc 3 giờsáng ngày 25 – 1 – 2008, nói rằng: “Tuấn ơi, nhà anh Hưng (anh trai anhTuấn) cháy rồi. Có tiếng trẻ con khóc ở trong.”. Tôi đang ở Đào Tấn, (thờigian này tôi đã sống ly thân với Thuận) liền tức tốc nhảy xe taxi về. Đêm ấytrời mưa rét căm căm. Khi xe taxi gần đến nơi thì tôi nghe thấy tiếng hú còicủa xe chữa cháy. Tôi chỉ kịp ném tờ 100 nghìn cho anh lái xe là chạy thụcmạng. Người dân khi ấy đã tập trung đông lắm rồi.
Tôi mở cửa cho các anh Cảnh sát cứu hỏa vào nhàvì tôi có chìa khóa riêng. Thằng em út nhà tôi chạy bổ vào bế được chị Hà(vợ anh Hưng) ra, còn cháu Thảo Hiền, con vợ chồng anh Hưng thì được một anhCảnh sát bế ra. Cháu Thảo Hiền bảo với em trai tôi: “Bố cháu chết rồi. Cháunhìn thấy chân bố cháu ở cầu thang…”. Tôi gào lên như tưởng vỡ cổ. Mọi ngườiđưa mẹ con chị Hà đi cấp cứu, 6 ngày sau thì hai mẹ con đều mất. Bé Hiền mấtbuổi sáng, chị Hà mất buổi chiều. Đau quá chị ạ!”. “Không hiểu sao, sau ngàyvụ án xảy ra, những giấc mơ liên quan tới cái chết của ba con người vô tộicứ ám ảnh các thành viên trong gia đình tôi, có người mơ thấy cô ta quỳ lêlết van xin tha tội, có người mơ thấy Thuận cười ha hả trước đám cháy…”- anhTuấn kể tiếp.
Có lẽ Tuấn không còn nước mắt đểkhóc nữa. Đôi mắt anh đục ngầu khô khốc. Tội ác mà thị Thuận gây ra là quá lớn,không gì có thể bù đắp nổi, nguyên nhân vô cùng đơn giản là thị mâu thuẫn vớichồng bởi lý do tình cảm, khi anh Hưng ngỏ lời khuyên giải, thị cho rằng anhHưng bênh em nên nhờ người đốt nhà cho bõ tức. Điều đáng nói chính vợ chồng anhHưng là những người vun đắp cho cuộc hôn nhân giữa Thuận và anh Tuấn. Tuấn vàThuận gặp nhau trong buổi sinh nhật chị Hà và do được anh trai, chị dâu vun vénnên đã quyết định lấy “cô giáo Thuận” làm vợ. Không những thế, Nguyễn Thị Thuậnvà chị Hà từng là những người bạn thời chăn trâu cắt cỏ, ở quê Yên Bái, nhà họlại sát vách nhau, lớn lên cùng học Đại học Sư phạm và để trở thành giáo viên.Thói ích kỷ đã khiến Thuận trở thành ả phù thủy ác độc. Thị đã che giấu hành vitàn độc của mình được gần một năm, cho đến khi cơ quan điều tra lần tìm đượcmanh mối về một kẻ tên Tiệp – một người quen của Bùi Tiến Hà ( cùng quê Yên Bái)– người đã lưu lại nhà thị chỉ nửa tháng rồi biến mất.
Bị cáo Nguyễn Thị Thuận tại phiên tòa hôm qua (1/12)
Sự dã man của Nguyễn Thị Thuậnthể hiện ngay ở hôm đưa tang anh Hưng. Ngồi trên xe tang, trước những giọt nướcmắt đau thương của người thân, thị đã cười nói hô hố khi nghe điện thoại chongười nhà ở Yên Bái. Khi ấy, chưa ai nghi ngờ thị là thủ phạm, nhưng họ cảm thấyở Thuận có điều gì đó thật lạ. Còn chúng tôi thì lại nghĩ khác, có thể đó làcách che giấu tâm lý tội phạm, thị phải cố tỏ ra bình thản, phải cố cười để lấnát đi nỗi sợ hãi đang ngự trị. Nó cũng giống như lúc thị vào thăm chị Hà đangcấp cứu trong viện, sau khi đưa tang anh Hưng về. Ả phù thủy này chỉ lướt quagiường bệnh chưa đầy một phút rồi chuồn mất, thì sợ phải đối mặt với anh mắttrừng trừng của chị Hà, nhìn thị như muốn hỏi: “Tại sao gia đình tôi lại phảichịu cái chết đau đớn như thế này?” Thị cũng không dám vào thăm cháu Thảo Hiền,bởi không đủ dũng cảm để đối diện với gương mặt cô bé vô tội đang thiêm thiếptrên giường bệnh.
Nhưng dù có cố gắng chối tội thếnào thì cuối cùng Thuận cũng không thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.Tuy nhiên, mức án mà chị ta nhận ở phiên tòa sơ thẩm là quá nhẹ, gia đình bị hại(trong đó có người chồng của Thuận) không chấp nhận bản án này. Việc thị gây racái chết cho 3 con người khiến dư luận hết sức căm phẫn, căm phẫn hơn nữa khichứng kiến thị thản nhiên trước nỗi đau của gia đình bị hại bằng thái độ ngôngnghênh, điệu cười nhếch mép trước phán quyết của tòa. Và nữa, điều khiến ngườita thấy đáng sợ nhất ở thị là sự lạnh lùng, vô cảm với cậu con trai bé bỏngtrong phiên xét xử. Không một giọt nước mắt, không một lời hỏi thăm, không mộtánh mắt tìm kiếm đứa con trai dứt ruột đẻ ra. Thế nên người ta có quyền nghĩ,với tình mẫu tử thị còn không thiết tha thì với những người không máu mủ như anhHưng, chị Hà thị làm sao có thể dành tình cảm cho họ.
Dù khó khăn nhưng anh Nguyễn Chí Tuấn vẫn phảinói với chúng tôi về những suy nghĩ của anh về Thuận.Thuận vẫn là mẹ của contrai anh, là vợ của anh nhưng tội ác thị gây ra là quá lớn, mẹ anh, gia đìnhanh không thể nào tha thứ được, anh cũng như mọi người trong gia đình muốnpháp luật xử Nguyễn Thị Thuận với mức án cao nhất. Tôi biết, khi Tuấn buộcphải thốt ra những lời này là anh cũng đau lắm, nhưng có lẽ chỉ như thế mớithế hiện được sự nghiêm minh của pháp luật và thỏa mãn sự bức xúc của dưluận.