Nữsinh viên có cả trăm cách làm thêm để kiếm tiền ăn học. Học giỏi thì làm gia sư,nhanh nhẹn thì làm tiếp thị, cần cù thì trông trẻ… Ranh ma thì làm “vợ hờ”...

Cứng như bê tông cũng... nhũn

Trung,bạn tôi nổi tiếng “bê tông cốt thép”, kiểu người mà các cụ nhà ta nói là “đo lọnước mắm đếm, củ dưa hành”. Bỗng nhiên một hôm, hắn gọi tôi đi uống cà phê (lạnhỉ, trời sắp bão đây) và hắn thì thào: “Ông có cách nào giúp tôi với”.Rồi hắn kể với tôi về một cô sinh viên năm thứ nhất trường ĐH NN. Hắn cho nữsinh này mượn xe máy nhưng cô ta vừa mới hớt hải chạy về báo mất.

sinh viên thuê trọ ngay sát nhà hắn, lúc rỗi rãi thường sang nhà chơi với thằngcon trai chưa đầy tuổi của hắn. Những lúc sang nhà Trung, cô sinh viên thườngmặc cái áo cổ khoét sâu hun hút, không lộ liễu nhưng đủ để người ta phải hìnhdung đủ thứ.

Nữ sinh viên hành nghề vợ... hờ

Nữ sinh viên có cả trăm cách làm thêm để kiếm tiền ăn học. Học giỏi thì làm gia sư, nhanh nhẹn thì làm tiếp thị, cần cù thì trông trẻ… Ranh ma thì làm “vợ hờ”...

Mỗi lần cô cúi xuống đùa vớithằng cu là hắn lại sây sẩm mặt mày… Một buổi trưa, Trung nhắn tin rủ Tú (tên côsinh viên) đi uống cà phê, Tú từ chối: “Xuống đây gần một năm nhưng em đãbiết quán cà phê Hà Nội thế nào đâu, nhỡ vợ anh hiểu nhầm thì chết”. Gần haitháng sau hắn mới mời được Tú đi uống cà phê, rồi cô bị đau bụng vật vã (mànkịch dựng sẵn). Ngập ngừng mãi rồi Trung cũng đề nghị đưa Tú vào nhà nghỉ “chođỡ đau”, Tú phản đối dữ dội lắm nhưng chắc vì đau không chịu được nên  cô “nhắmmắt” để Trung dìu lên phòng… Trung than thở: “Tôi cứ ngỡ lừa được nó, ai ngờtôi mới là thằng bị lừa”?

Mỗi tháng Trung cho cô bồ kémmình hơn chục tuổi 500 ngàn đồng “tiền ăn quà”. Số tiền đó đối với Tú có vẻ“còm” lắm so với cái nhà to đùng của Trung nên Tú cứ nhè lúc hắn “đang hứng” lànói thiếu nước gội đầu, xà bông, khăn mặt, son phấn… Trung nói: “Thì ra nóyêu tôi vì tiền, nó sắp đặt tất cả, gần hai thứ tóc mà thua nó ông ạ.Nó giả vờ mất xe, lộ chuyện thì tôikhó mà sống với mụ vợ”.

Tôi nhờ một người bạn là cảnh sátkhu vực đến gặp Tú, cô bé lấy xe gửi về trả cho Trung nhưng khóc tấm tức: “Hắnlừa em, lúc đầu hắn bảo sẽ cho em 10 triệu để mua xe. Vậy mà no xôi cán chè rồithì cứ lờ đi. Vài ngày lại rủ em đi nhà nghỉ mà cả tháng đưa có 500 ngàn, rẻ hơncả mấy con đứng đường. Em chỉ định lấy thứ mà em phải được hưởng thôi. Con bạncùng lớp em cặp với chính bạn hắn, một tháng được mấy triệu”. Thì ra Trungcũng đã kịp “mai mối” cho anh bạn một cô sinh viên. Vài tháng sau, đi nhậu ởGiảng Võ tôi gặp lại Tú, cô bé nháy mắt cười và trước lúc về đã gí vào tay tôitờ giấy ghi số phôn.

Sauđó ít lâu, tôi mời Tú ra quán cà phê bên hồ Ngọc Khánh, nói chuyện để hiểu thêmvề tay bạn. Cô bé nói: “Em dại quá, hôm đó các anh mà đưa vào công an thì bố mẹem chết mất”.

Rồi Tú phân trần: “Bọn em ởquê xuống Hà Nội học, thiếu thốn đủ thứ, nhiều đứa phải làm trong vũ trường,quán karaokê. Một số khác, đành kiếm ai đó tốt bụng để nương nhờ đến khi ratrường, tất nhiên phải chấp nhận họ có vợ, đôi khi già hơn cả bố mình. Số em đengặp ngay thằng ky bo”.

Cô nửa đùa nửa thật: “Để emgiới thiệu đứa bạn em cho anh, dáng đẹp lắm”. Tú điện thoại mời tôi ăn tối,đi cùng là một cô bé khá xinh tên Yến, ăn xong Tú lấy cớ có việc về trước. Kháchẳn với Tú, Yến (quê Hải Phòng, sinh viên năm thứ 4 trường K.) mạnh dạn và thẳngthắn: “Em không như con Tú, mập mờ rồi lĩnh đủ, nếu có anh nào nhận em nângkhăn sửa túi chỉ cần bỏ ra 3 củ một tháng, một tuần gặp nhau 2 lần trừ thứ 7,không đi quá sâu vào đời tư, không đến khu trọ, càng không được đến trường. Bùlại, em sẽ làm cho người đó có những cảm giác khó quên”. Thấy tôi không mặn màlắm nên Yến đòi về  vì “có bạn đến chơi”. Một thời gian sau Tú nói với tôi: “ConYến giờ cặp với ông to lắm, suốt ngày chỉ đếm phong bì và đi mua sắm”.

Qua cậu em bán máy ảnh, tôi quenmột ông bạn (55 tuổi, làm nội thất) khá vui tính, vì cũng là chỗ thân tình vớicậu em tôi, nên mấy anh em rủ nhau đi uống bia.

Được vài ly, ông bạn già khoe:“Anh có con bồ, hơi bị ngon, sinh viên trường Đ. vừa tròn hai mươi mùa xuân. Mónanh khoái nhất là gái trẻ, nếu chú cùng sở thích thì anh sẽ giúp, toàn rau sạch”.

Anh nói tiếp: “Buồn cười nhấtlà hôm bố mẹ cô bé lên thăm con, đang không biết chui vào đâu thì cô bé nhanhtrí giới thiệu “đây là thầy giáo con” làm hai ông bà lúng túng như gà mắc tóc vìsợ mếch lòng thầy”. Rồi anh ta điện thoại cho cô bé đến, tiếng cô gái nói (qualoa ngoài): “Em vừa đi thi về mệt muốn chết, mua cho em cái thẻ nạp tiềnVinaphone 200 thì em đến”.

Hồng Nguyên, sinh viên năm thứ 3trường Đại học V, quê Nam Định, nổi tiếng sành điệu, quần áo đắt tiền, điệnthoại đời mới nhất, xe đẹp… Theo bạn bè thì nhà cô ở quê cũng thường thường bậctrung nhưng cô sống vào loại “quí tộc”. “Bò sữa” của Nguyên là một chủ thầu xâydựng trên 50 tuổi đi “xế hộp” tiền tỷ, nghe đâu tay này bao cả Nguyên và cô emgái con dì Nguyên đang học cao đẳng Giao thông.

Sau đó tay chủ thầu tốt số “hoathơm đánh cả cụm” bị bố mẹ Nguyên từ quê lên mắng một trận ầm ĩ cả nhà trọ. Anhbạn đồng nghiệp của tôi lấy tư cách bạn thân khuyên: “Em chơi với ai phải cânnhắc, mình là con gái thiệt lắm”. Nguyên đáp liền: “Anh lạc hậu lắm. Thay vì yêumột thằng trẻ ranh vừa chơi vừa phá, em có một người đàn ông thành đạt, yêu emvà cho em đủ thứ. Em đâu có thiệt, thằng nào chả là đàn ông”?!

Mất cả chì lẫn chài

Nữ sinh viên hành nghề vợ... hờ

Trong trăm ngàn cuộc tình vụng trộm kiểu “Già nhân ngãi non vợ chồng” ấy có khá nhiều sinh viên đã tốt nghiệp nhờ tiền kiếm được từ hợp đồng “vợ hờ

Trong trăm ngàn cuộc tình vụngtrộm kiểu “Già nhân ngãi non vợ chồng” ấy có khá nhiều sinh viên đã tốt nghiệpnhờ tiền kiếm được từ hợp đồng “vợ hờ”. Tuy nhiên, lối sống thực dụng đó lành ítdữ nhiều, đa số “đối tác” đều đã có gia đình nên cuộc tình có thể bị “vỡ” bất cứlúc nào.

“Đối tác” có thể là giám đốc,thương nhân, trí thức, kỹ sư, buôn bán, xe ôm… là bất cứ ai nếu có tiền, mụcđích cũng nhiều: Ham chơi, thích của lạ, khẳng định mình vẫn “có giá”… Các sinhviên chấp nhận làm “vợ hờ”, hoặc có hoàn cảnh khó khăn, hoặc thích đua đòi ăndiện, cũng có cô “cặp cho biết” chứ không cần tiền.

Nguyễn Thị A. sinh viên trườngmúa, làm “vợ hờ” của một đại gia nghành thép, mỗi tháng được 500 Mỹ kim. Được 5tháng thì bà vợ đại gia thuê một nhóm người đến tận căn hộ A thuê ở Trung Hoàđánh ghen, cắt mất mớ tóc dài như suối, đau khổ và nhục nhã, cả tháng cô khôngdám đến trường nên đã bị đuổi học.

Cũng có không ít cô “mất cả chìlẫn chài” vì chọn nhầm “lái trâu”, lúc đầu hứa hẹn đủ điều, sau vài lần hưởngthụ là “lặn không sủi tăm”. Hoà, cựu sinh viên tâm sự: “Em ghi rằng sinh viênchấp nhận làm “vợ hờ” không xấu. Họ chấp nhận để lấy tiền ăn học, sao cứ tráchhọ, có cầu thì có cung mà”.

Thực tế không phải sinh viên nàocặp bồ cũng tìm cách moi càng nhiều tiền của bồ càng tốt, Dung – sinh viên caođẳng thương mại nói: “Nhà em nghèo quá, em không giỏi để đi làm gia sư, chỉmong kiếm được anh nào tử tế nhưng buồn chuyện vợ con, mỗi tháng cho em năm bảytrăm là được”. Một số giám đốc tỉnh lẻ cũng đánh tiếng: “Ông xem có emnào ngoan hiền nhưng nhà nghèo kiếm cho một em, mỗi tháng 2 triệu. Bọn tôi cóđợt về đây công tác  mấy tuần liền cô đơn lắm, chơi bời linh tinh không an toàn,phải có chút tình cảm”.

Theo Phapluatxahoi