Từ thời còn yêu nhau, Long đã mê game.
Nhưng cái hồi đấy, anh vẫn luôn kìm nén niềm đam mê của mình để dành
thời gian nhiều hơn cho người yêu, và mỗi khi bị người yêu giận dỗi thì
đều tìm mọi cách để dỗ dành. Thế là Hòa - người yêu Long đều bị mủi
lòng, và rồi với lời hứa chắc như đinh đóng cột: “Lấy nhau rồi anh sẽ bỏ game. Anh còn phải cày cuốc nuôi vợ, nuôi con chứ!”, anh đã lừa được cô theo mình về dinh.
Nhưng nào ngờ, độ mê game của Long sau đám cưới chỉ có thêm mà
không bớt. Trước, anh còn lo Hòa giận dỗi đòi chia tay, anh mất người
yêu. Chứ giờ anh thừa hiểu, vợ có tức giận cỡ nào cũng không dễ dàng mà
li dị mình được. Thế là anh mặc sức thể hiện niềm say mê với game của
mình, bất kể thời gian, không gian.

Ảnh minh họa
Đi làm thì thôi, về nhà một cái là anh lại ôm điện thoại nằm dài
chơi game, mặc vợ nấu nướng, giặt giũ mệt đứt hơi, bản thân anh thì quần
áo đi làm về còn không thèm thay. Đến lúc Hòa gọi ra ăn cơm thì ăn
quếnh quáng, xong thay được bộ quần áo rồi lại vào chơi game tiếp. Rời
máy tính ra lại bập ngay vào điện thoại, hết game nọ lại đến game kia,
game nào mới ra cũng phải chơi thử, thành ra chẳng lúc nào ngơi nghỉ.
Có hôm Hòa mệt, bảo chồng nấu cơm hộ thì anh phán gọn lỏn: “Ra ngoài ăn đi em!”,
mặt vẫn không rời màn hình điện thoại, cũng chả hỏi han vợ được câu
nào. Hòa thở dài, tự mình nấu, cố tình khua xoong nồi loảng xoảng nhưng
Long vẫn chả ỏ ê gì. Lúc sau, gọi chán chồng không ra ăn cơm, cô lại
đành phải điệu cả chồng cả cái điện thoại ra cho ăn. Vừa và cơm, Long
vừa nhìn điện thoại không chớp, cố ngẩng lên cười nhăn nhở giải thích
cho vợ: “Đang làm nhiệm vụ dở!”. Và hễ cô nhờ việc gì là y như rằng: “Đợi tí!”, “Nốt ván đã!”, và rồi mất hút. Vợ chồng son mà đã thế này, không hiểu có con ra thì sẽ thế nào nữa đây!

Ảnh minh họa
Long mê mẩn tới nỗi, vào toilet vẫn không thể cách xa được cái điện
thoại. Có hôm sự vụ chính đã giải quyết xong rồi nhưng trò chơi đang
vào lúc gay cấn, anh đành mọc rễ trong nhà vệ sinh luôn khiến Hòa chỉ có
nước ngả mũ bái phục: “Anh giỏi thật đấy, thơm tho gì mà cố thủ trong đấy lâu thế!”.
Đi ngủ, Long cầm điện thoại quay sang 1 bên, chả thèm ngó ngàng gì
tới vợ. Hòa có gạ gẫm, mon men lại gần anh cũng thờ ơ như bị lãnh cảm.
Thậm chí có lần cô xớ rớ vào chồng đúng lúc quan trọng, hại anh bị thua,
còn bị Long đẩy, tí nữa thì rơi xuống đất. Hòa tức nổ đom đóm mắt, Long
lại nhảy đến nịnh nọt. Hòa hỏi Long: “Anh chọn đi, vợ hay chọn game?”. “Anh chọn cả 2!” – Long kiên định. Cô chán hẳn.
Chơi hết pin điện thoại của mình lại vớ lất máy của Hòa chơi hết
sạch pin nữa mới chịu thôi, có hôm 4,5 giờ sáng anh mới đi ngủ. Hòa nằm
bên cạnh, bị ánh sáng hắt vào mặt, khó chịu muốn chết. Lại còn, đang mơ
mơ ngủ thì nghe tiếng quát tháo, chửi thề bên cạnh, giật mình tỉnh dậy,
hóa ra chồng nhập tâm vào game quá. Thực sự chỉ muốn giật cái điện thoại
và quăng ngay đi, nhưng vì xót của, lại thôi.
Có lần Hòa bực, ra ngoài ăn, bỏ đói chồng. Nhưng có hề gì, anh chơi
chán liền đi úp mì tôm ăn, ăn xong lại nằm ôm điện thoại chơi tiếp.
Căng hơn, Hòa bỏ về nhà ngoại ở mấy ngày liền, Long càng rảnh rang chơi
game. Sa vào việc nghiện game rồi, thời gian đâu mà nhớ mong vợ. Hòa không chịu được lại tự động mò về. Ê cả mặt.
Hòa nghiến răng tự nhủ thôi Long yêu game còn hơn ra đường yêu đứa
khác. Anh đi làm xong cái là chỉ chăm chăm về nhà để còn ngồi đồng chơi
game. Chứ như người khác, lão thì tí tởn đi nhậu nhẹt, lão thì mắt trước
mắt sau là long nhong với bồ, lão thì cắm mặt vào facebook, zalo tán
tỉnh gái lạ. Nhưng thực sự nhiều lúc cũng điên tiết, lộn mề không để đâu
cho hết.
Điển hình là hôm qua, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Hòa. Vào
phòng ngủ, Long chủ động ôm ấp, âu yếm vợ, nhưng một tay vẫn cầm điện
thoại không rời. Hòa ỏn ẻn: “Tắt điện thoại đi anh!”.
Long ừ hữ một tiếng, cũng không tắt, chỉ là để sang bên cạnh thôi. Lát
sau, đang cao trào, Long bỗng dưng khựng lại, vồ lấy cái điện thoại, ấn
ấn chỉnh chỉnh gì đó. Hòa nóng mặt, cố kìm nén hỏi chồng: “Gì thế anh?”. “Đợi tí, anh cho nó vào bãi luyện đã, cài tự động, đỡ phải lo!” – Long không nhìn vợ, trả lời.
Nó ở đây chính là nhân vật trong game của Long chứ còn gì nữa! Hóa
ra từ nãy tới giờ với vợ nhưng tâm hồn vẫn để ý em điện thoại không
ngừng! Rồi đang triền miên nóng bỏng với vợ, cũng phải dừng lại để sắp
xếp ổn thỏa cho cái game của anh mới yên! Long quay lại, thấy vợ mặt sầm
sì thì cười cười: “Em thông cảm, em có thể đợi nhưng nó thì không đợi được!”.
Phát hờn lên được, Hòa đẩy mạnh chồng ra, mặc lại quần áo. Vừa buộc tóc, cô vừa hét lên: “Em cũng không thể đợi được đâu! Tốt nhất là anh đè cái điện thoại ra mà thỏa mãn, em chán ngấy cái cảnh này rồi!”.
Nói xong, cô bước thẳng ra ngoài, đóng “sầm” cửa một cái rõ mạnh. Từ
ngày mai, cô sẽ ngủ bên phòng cho khách, sẽ ăn cơm ngoài, sẽ đi đến
khuya mới về, coi như không có chồng, xem Long cư xử ra sao! Hừ, không
làm căng với anh thì không được rồi!
Theo Trí thức trẻ