- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Anh nói bố mẹ ở quê bán hàng tạp hóa, ngày về ra mắt tôi đứng “chết sững” giữa nhà
Anh nói với tôi từ năm 1 anh đã đi làm thêm kiếm sống, mẹ anh ở quê có cửa hàng tạp hóa nhỏ
Anh nói với tôi từ năm 1 anh đã đi làm thêm kiếm sống, mẹ anh ở quê có cửa hàng tạp hóa nhỏ, bố anh còn chạy xe thuê cho người ta để có thêm thu nhập. Ấy thế mà…
Tôi có người yêu được 3 năm nay, anh tuy không có điều kiện nhưng lại rất chiều chuộng tôi. Chúng tôi có một tình yêu đẹp thời sinh viên, rồi khi đi làm 2 đứa quyết định xin cưới vì cảm thấy tình cảm đã chín muồi.
Lúc yêu, anh có kể về gia đình anh nhiều lần, anh thường nói nếu tôi lấy anh sẽ vất vả thời gian đầu khi anh chưa ổn định vì anh chẳng có gì trong tay ở quê bố mẹ lại không giúp được gì nhiều. Nhà tôi cũng chẳng phải loại khá giả, bố mẹ tôi thuần nông vì thế tôi hiểu việc 2 vợ chồng cùng nhau cố gắng là điều dĩ nhiên. Tôi thậm chí còn cảm thấy hài lòng khi gia đình anh tương xứng với gia đình tôi, ít nhất tôi không phải chịu cảnh không môn đăng hộ đối như nhiều chị em mắc phải.
Tôi dính 1 cú lừa "đắng ngắt" suốt 3 năm. Ảnh minh họa.
Những ngày đầu mới quen nhau, chúng tôi thường chọn quán trà đá, đồ ăn vặt để hẹn hò, lâu lâu thì về phòng tôi nấu ăn, khi anh có lương hoặc tôi có lương làm thêm thì thay đổi bằng trà sữa hoặc cà phê 1 lần. Thương anh đi làm vất vả tôi cũng chẳng đòi hỏi, nhiều hôm còn đưa thêm tiền cho anh tiêu.
Anh làm thêm ở quán cafe gần trường, tối tầm 10h lại ra bến xe bốc hàng, anh nói buổi tối tầm 10h bố anh thường chạy xe cho người ta từ nhà xuống Hà Nội nên anh ra bốc hàng giúp bố, vừa tiện kiếm thêm ít đồng.
Nhiều hôm anh ốm vẫn phải đi, tôi nằm thương anh chảy nước mắt, chỉ mong sao nhanh ra trường kiếm việc cho anh đỡ vất vả.
Đó là chuyện của những ngày trước, cách đây vài tuần, tôi về nhà anh ra mắt. 2 đứa chúng tôi ở khác quê, từ nhà tôi tới nhà anh còn gần 200km. Ngồi xe từ Hà Nội về nhà anh tôi lo lắng không ngừng. Tôi thấy khá sợ vì dù gì cũng là lần đầu tôi ra mắt nhà chồng. Ngược lại, anh nói tôi cứ bình tĩnh, bố mẹ anh dễ tính lắm, nhà lao động chân tay còn sợ khiến tôi thấy không vừa lòng là đường khác.
Nghe anh nói tôi cũng yên tâm phần nào. Vì say xe nên tôi ngủ thiếp đi. Tới nơi anh gọi tôi dậy. Tôi hỏi anh từ bến xe về nhà anh còn xa không, anh bảo tôi đến rồi, đi bộ thôi. May quá, tôi không thể nào đi xe tiếp được nữa.
Rồi anh kéo tôi đi thẳng vào bên trái bến xe, trong khu nhà rộng chừng 500m2, xây đẹp như biệt phủ.
Tôi còn lơ ngơ tưởng anh dẫn đi đường tắt thì anh đã gọi bố mẹ ra mở cửa. Tôi tròn mắt nhìn anh, trong đầu lẩm bẩm “đừng nói đây là nhà anh nhé”, “sao anh bảo nhà anh nghèo?”, “thế này anh đi làm thêm làm gì?”, “sao nhà lại trong bến xe?”... Anh như đọc được suy nghĩ của tôi nên liền bảo “ngạc nhiên cái gì, anh đâu có nói nhà anh nghèo?”.
Đúng là anh không nói, nhưng hành động thì thể hiện như vậy, anh đi học bằng xe bus, đi làm thêm bốc vác, pha chế, anh thường xuyên hết tiền… thế này là thế nào?. Đang mải suy nghĩ thì bố mẹ anh ra đón. Tôi lí nhí chào rồi bước theo anh vào nhà.
Qủa thật, bố mẹ anh dễ tính như anh nói, 2 người niềm nở và dễ chịu hệt như hàng xóm của tôi dưới quê chứ không phải là bố mẹ chồng lần đầu gặp con dâu. Tôi dần bỏ qua những thứ khó hiểu trong đầu, nói chuyện với bố mẹ anh thoải mái hơn.
Hóa ra, mẹ anh bán hàng tạp hóa thật, nhưng là bán hàng trong khu bến xe này và nhập hàng cho toàn bộ huyện anh như 1 đại lý tổng. Bố anh cũng thực sự làm lái xe, nhưng cả khu bến xe với hơn 50 chiếc xe đi Hà Nội và các tỉnh này đều là xe của ông.
Hàng ngày ông theo xe xuống Hà Nội lấy hàng và quản lý nhân viên, xem các mối làm ăn. Còn anh, anh ra bến xe không phải để bốc vác mà giúp ông quản lý và học hỏi dần.
Tôi ở lại nhà anh 1 ngày, sáng hôm sau xin phép về Hà Nội để còn đi làm. Lúc lên xe, mẹ anh dúi cho bao nhiêu đồ ăn từ hoa quả tới bánh trái… Tôi không biết sau này thế nào, còn hiện tại đây đúng là bố mẹ chồng trong mơ.
Chắc tôi là đứa con gái tốt số nhất cái Hà Nội này mất!
Theo Khám phá
-
Tâm sự9 giờ trướcLúc em trai cưới, bố mẹ đứng ra tổ chức lo toan mọi việc, còn cho của hồi môn. Em dâu sinh nở, mẹ tự nguyện qua chăm sóc không than vãn một lời.
-
Tâm sự9 giờ trướcChẳng hiểu sao chồng lại để tâm đến bạn trai cũ của tôi đến thế. Cứ như thế này, anh tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
-
Tâm sự10 giờ trướcThế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau một thời gian ăn chơi xả láng, quan hệ thường xuyên với gái quán mà không phòng bị cẩn thận tôi đổ bệnh. Căn bệnh quái ác khiến tôi xấu hổ không dám thổ lộ cùng ai.
-
Tâm sự13 giờ trướcChị ấy 36 tuổi, vẫn rất xinh đẹp nhưng không may chồng qua đời trong một tai nạn. Chị ấy ở vậy nuôi con đã 3 năm. Tôi thấy cũng thương mấy mẹ con chị ấy nên thường xuyên giúp đỡ vài việc vặt.
-
Tâm sự15 giờ trướcGặp lại tôi sau 10 năm ly hôn, chồng cũ buông lời khinh miệt rồi cười đắc thắng.
-
Tâm sự15 giờ trướcNụ cười của anh trai lại tắt lịm khi thắp hương báo cáo bố mẹ, tổ tiên. Anh bần thần nhìn lên bàn thờ hồi lâu khiến vợ chồng tôi khó hiểu.
-
Tâm sự15 giờ trướcNghe thấy giọng nói như đang khóc của mẹ làm tôi tỉnh ngủ. Tôi hoảng sợ gọi chồng dậy để qua nhà mẹ vợ gấp.
-
Tâm sự18 giờ trướcTôi hỏi mẹ chồng về thứ bên trong chiếc túi vải nhưng bà cứ căn dặn khi nào về tới nhà, vợ chồng tôi hãy mở ra.
-
Tâm sự20 giờ trướcChỉ vì câu nói của anh cả mà hơn 10 năm nay, anh hai tôi không về thăm gia đình. Mâu thuẫn của hai anh tôi làm mẹ rất khổ tâm.
-
Tâm sự20 giờ trướcNăm năm lấy chồng là 5 năm tôi sống mẫu mực, chỉn chu, chưa từng than vãn một lời nhưng mẹ chồng dường như vẫn không hài lòng.
-
Tâm sự20 giờ trướcLà con dâu nhưng suốt mấy năm qua, vợ tôi chưa từng biếu mẹ bất cứ đồ gì. Vợ luôn thờ ơ với nhà chồng, nhưng nhà ngoại lại chăm chút từng tý một.
-
Tâm sự22 giờ trướcKhi gặp người giao hàng, tôi tái mặt và bật khóc tại chỗ.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi có trách cứ nhưng lại thương mẹ, tâm hồn non nớt của đứa trẻ 13 tuổi lúc ấy trở nên thật mông lung vô định…