Chỉ vì xe dẫn dâu muộn 10 phút, tôi nhận ngay cái tát như trời giáng từ chồng ngay trong ngày cưới

Đã ba tháng kể từ ngày cưới nhưng cảm giác ê chề nhục nhã vẫn chưa lúc nào nguôi ngoai.

Đã ba tháng kể từ ngày cưới nhưng cảm giác ê chề nhục nhã cùng với cơn đau bỏng rát ngay bên má vẫn chưa lúc nào nguôi ngoai trong tâm trí tôi.

Vợ chồng tôi quyết định tiến hành đám cưới chỉ sau 3 tháng yêu nhau nên có thể nói đây là một cuộc hôn nhân khá chóng vánh. Mặc dù mới gặp và yêu nhưng tôi cảm nhận rằng anh là một đàn ông tử tế, công việc ổn định, ngoại trừ việc hơi nghe lời mẹ một chút thì anh không còn gì đáng chê trách. Hơn thế nữa tôi cũng muốn chấm dứt cuộc sống cô đơn khi ngấp nghé tuổi "băm" nên đã nhận lời lấy anh.

Vào ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, chuyện tình cảm của chúng tôi bắt đầu gặp trục trặc. Mẹ anh không ưng ý vì tôi khá nhỏ con và quê thì ở tận miền Trung, cách nhà anh khoảng 300 km. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn thuyết phục, bà cũng gật đầu đồng ý tác thành cho chúng tôi.

Thế nhưng khó khăn chỉ thực sự xuất hiện trong quá trình chuẩn bị cho hôn lễ. Không chỉ xa xôi cách trở mà mỗi gia đình lại có một kiểu chuẩn bị khác nhau do phong tục khác nhau, không bên nào chịu nhường bên nào. Anh thường xuyên bực bội, cáu gắt và kêu nhà tôi ở xa, mọi người trong gia đình đi ăn hỏi, cưới xin rất vất vả. Lúc đó mặc dù rất tủi thân nhưng tôi nghĩ rằng, dù gì cũng sắp lấy nhau rồi nên để thường bỏ qua mỗi khi anh càm ràm.
 

Vì khoảng cách địa lý khá lớn nên ngày cưới, cả gia đình và họ hàng nhà chồng đã phải đi từ nửa đêm để tới được nhà gái vào buổi sáng. Khi đến nơi, tôi biết mọi người khá mệt mỏi nhưng vì còn tất bật với nhiều việc trong đám cưới, tôi chỉ có thể hỏi han sơ qua, không chăm sóc tận tình được mẹ chồng, họ hàng nhà chồng. Lúc này, tôi thấy chồng tôi có vẻ không ưng ý lắm, anh và mẹ anh liên tục tỏ vẻ khó chịu với những người trong gia đình tôi.

Sự căng thẳng tiếp tục tăng lên khi tôi đi trang điểm và thay trang phục. Vì người trang điểm cho tôi tới trễ giờ nên tới sát giờ dẫn dâu, tôi vẫn chưa trang điểm và thay váy xong. Và khi dẫn dâu ra xe thì bị trễ hơn so với giờ về 10 phút. Lúc đó anh càu nhàu: "Biết khổ thế này thì đã không lấy vợ xa rồi". Mẹ chồng tôi tiếp lời: "Biết còn lao đầu vào, giờ thì sáng mắt ra chưa?"

Lúc đó, tôi đã không nhẫn nhịn mà nói: "Nếu thế thì thôi, mẹ cưới con về làm gì?". Không phải biện mình cho lời nói của mình và tôi cũng biết mình không đúng nhưng là dâu mới, còn đang tủi thân vì phải xa gia đình và trở thành con nhà người khác thì nghe mẹ chồng và chồng nói như thế, liệu có ai mà không ức chế?

Ngay khi nghe tôi nói xong như thế, mẹ chồng tôi gay gắt: "Xem vợ mày chưa về nhà đã láo với tao thế đấy?". Và chưa đợi bà dứt câu nói, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ chồng, ngay trước mặt gần 20 người họ hàng nhà anh. Chồng tôi gằn giọng: "Im ngay, cô dám nói với mẹ tôi thế à?"
 

(Ảnh minh họa)

Và tôi đã thực sự im lặng suốt 300 km sau đó mặc cho nước mắt cứ chảy dài. Lúc đó tôi đã vô cùng hối hận về quyết định của mình, tôi thấy mình bị coi thường, bị người ta coi việc cưới xin như ban ơn. Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó. Ngày hôm sau đó, khi chuyện cưới xin đã xong xuôi, trong buổi tối họp gia đình, mẹ chồng tôi lại đem chuyện cũ ra nhắc lại và cho rằng tôi là vô văn hóa, không có giáo dục.

Tất nhiên, một mình tôi đơn thương độc mã giữa họ hàng nhà chồng, chỉ còn biết òa khóc. Chồng tôi bắt tôi xin lỗi mẹ chồng, thậm chí bắt tôi quỳ xuống xin lỗi bà. Từ tủi nhục, ê chề đến đau đớn, thất vọng… đủ cả. Tôi không biết mình nên diễn tả thế nào để mọi người có thể hiểu được cảm giác lúc đó. Hai mẹ con họ nhất thiết phải hạ nhục tôi trước mặt mọi người như thế hay sao? Hay là họ cho rằng đó là cách răn dạy con dâu?

Kể từ ngày hôm đó, tôi như sống là một người khác. Tôi luôn tìm cách ở cơ quan nhiều nhất có thể, sáng đi làm sớm, chiều thì sát giờ nấu cơm mới về. Cuộc sống bí bách ngột ngạt khiến tôi có cảm giác như đang là một cái xác không hồn, tình cảm dành cho chồng cũng nhanh chóng nguội lạnh.

Mặc dù không ai trong nhà nhắc lại chuyện cũ nhưng nó chưa một một giây phút nào thôi ám ảnh tôi. Ngày thiêng liêng nhất trong đời người con gái lại biến thành ngày khủng khiếp nhất. Và tôi đã nghĩ nhiều về việc ly dị. Tôi thật sự muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng chỉ mới cưới được 3 tháng thì mọi người sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Nếu tiếp tục sống với nhau, thì cả đời này tôi có yên ổn không khi không thể nào quên cú sốc đầu tiên trong cuộc hôn nhân này? 

Theo Helino


lấy chồng xa

lấy chồng vũ phu


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.