- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Khi tôi bị bệnh trầm cảm, chồng tôi còn đứng đối chất với bác sĩ và cho rằng tôi vờ vịt, ra vẻ đáng thương
Cuối cùng tôi cũng phải dồn hết ý chí để vượt qua căn bệnh trầm cảm ấy một mình. Còn chồng tôi, anh vẫn cảm thấy việc tôi bị trầm cảm là vô lý và không thể xảy ra.
Tôi và chồng đã có 10 năm chung sống với nhau. Trải qua rất nhiều khó khăn, biến cố, cuối cùng chúng tôi cũng có được 1 cuộc sống sung túc. Nhưng giờ đây khi nhìn lại, tôi ước gì có thể quay trở về khoảng thời gian nghèo khó ngày xưa.
Năm ấy tôi kết hôn khi vẫn còn là sinh viên đại học. Chỉ vì lỡ có thai mà chúng tôi phải tổ chức đám cưới. Gia đình chồng tôi quá giận con nên đã không trợ cấp bất cứ khoản tiền thuốc thang và chi phí sinh hoạt nào. Tôi phải bỏ học, gồng gánh để kiếm tiền phụ chồng nuôi con khi con ra đời.
Những ngày tháng khổ cực ấy có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Chồng tôi đi làm sớm tối, nhưng mỗi lúc anh trở về là căn nhà lại đầy ắp tiếng cười. Đôi khi những thứ anh mang về chỉ là củ khoai nướng hay chiếc bánh rán nóng chồng mua vội trên đường cũng khiến tôi cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Chúng tôi đã có những ngày sống trong hạnh phúc như thế. (Ảnh minh họa)
Ngày ấy dù bận rộn công việc nhưng chưa bao giờ chồng tị nạnh với tôi bất cứ chuyện gì. Hễ khi nào rảnh rỗi là anh lại vào bếp nấu ăn, dọn dẹp. Tôi nhớ những lúc mình ngồi bế con và ngắm chồng lụi cụi trong bếp. Nhớ những bữa cơm cả 2 vợ chồng gắp qua lại cho nhau miếng thịt mà chẳng người nào nỡ ăn. Chúng tôi đã có những ngày sống trong hạnh phúc như thế.
Chồng tôi là người có năng lực. Anh lao vào làm việc và được cất nhấc lên làm lãnh đạo. Dần dần khi thấy đủ khả năng, anh chuyển ra kinh doanh riêng và cuộc sống của chúng tôi kể từ đó bắt đầu có chút khởi sắc.
Nhưng cũng vì điều này mà thời gian anh dành cho gia đình ít dần. Những bữa cơm của chúng tôi được lấp đầy bởi thịt cá nên không ai cần phải nhường nhịn cho ai. Nhưng cũng có những ngày anh rời khỏi nhà từ sáng sớm đến tối muộn mới về mà không bao giờ báo trước. Con tôi liên tục hỏi tại sao cả ngày không nhìn thấy bố. Mỗi lúc con hỏi như vậy, tôi chỉ có thể nói rằng bởi vì bố quá bận rộn.
Kiếm được nhiều tiền hơn đồng nghĩa với những áp lực chồng chất. Chồng tôi về nhà và thường xuyên cáu gắt khi tôi làm gì không vừa ý. Anh không đụng tay vào bất cứ việc gì kể cả dạy con học. Anh vùi mình vào công việc và mỗi khi tôi muốn nói chuyện gì đó, anh lại gắt gỏng tôi hãy để im cho anh ngủ.
Tôi nhận ra người đàn ông mà mình đang sống càng ngày càng khác với chồng của tôi 10 năm về trước. (Ảnh minh họa)
Khi tôi mắc bệnh trầm cảm, anh đã đứng đối chất với bác sĩ và rồi buông câu hỏi: “Lạ nhỉ, chỉ phải ở nhà chăm con dọn dẹp nhà cửa chứ có lăn lộn gì ngoài xã hội đâu mà trầm cảm?”. Cuối cùng tôi cũng phải dồn hết ý chí để vượt qua căn bệnh ấy 1 mình. Còn chồng tôi, anh vẫn cảm thấy việc tôi bị trầm cảm là vô lý và không thể xảy ra, anh còn cho rằng tôi cố tình vờ vịt ra vẻ đáng thương.
Tôi nhận ra người đàn ông mà mình đang sống cùng càng ngày càng khác với chồng của tôi 10 năm về trước. Người ta nói rằng khi có được điều này thì sẽ muốn đạt được những thứ khác. Đúng thế, 10 năm trước tôi chỉ ước rằng mình có thể thoát khỏi căn nhà trọ dột nát và cuộc sống nghèo nàn. Nhưng bây giờ, khi nhà cao cửa rộng và tiền bạc rủng rỉnh, tôi lại ước có thể sống lại những ngày tháng trước kia, dù khó khăn về vật chất nhưng chưa bao giờ thiếu thốn về tinh thần. Nhà rộng làm gì khi mà tình cảm và sự quan tâm giữa những con người với nhau không còn đong đầy như trước?
-
Tâm sự3 giờ trướcCô hàng xóm nói như 'phủi' khiến tôi tức điên. Kiểu như tôi làm mất vàng thì lỗi do tôi, tôi phải ráng mà chịu.
-
Tâm sự5 giờ trướcTôi không biết anh đã làm gì đến nỗi phải rao bán mảnh đất bố mẹ chồng cho trước khi kết hôn.
-
Tâm sự10 giờ trướcMẹ cậu nghiến răng nói một câu mà cả nhà phải bật cười: "Chờ nó thi xong, con phải lôi ra đánh cho một trận cho bõ tức".
-
Tâm sự14 giờ trướcTại sao phải xách vali rời nhà, trong khi nhà là tài sản chung và người sai đâu phải là mình?
-
Tâm sự16 giờ trướcNgay buổi tối hôm đó, bà chủ giữ tôi ở lại với lý do giúp bà dọn dẹp căn phòng vừa bày biện cho buổi tiệc sinh nhật. Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ thủ thỉ ngọt ngào rằng nếu tôi “chiều” theo ý bà, bà sẽ dành cho tôi một suất là cổ đông trong công ty mà không cần có tiền góp vốn!
-
Tâm sự1 ngày trướcThời buổi này, người yêu cũ cũng có thể trở thành bạn bè. Việc mời họ đến dự đám cưới của mình có gì đâu mà em phải phản ứng gay gắt đến thế?
-
Tâm sự1 ngày trướcNếu được chọn lại, tôi sẽ từ chối chồng ngay hôm anh tỏ tình với mình!
-
Tâm sự1 ngày trướcChấp nhận xa cách vì tương lai đám trẻ, để rồi tôi nhận về chỉ là máu và nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcTrong suốt chuyến đi, thấy người ta có chồng, có vợ, cả nhà sum vầy, quả thật cũng có lúc tôi lặng lẽ lau nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcBiết chồng ngoại tình với hết người này đến người khác nhưng lâu nay tôi cố vờ như không thấy, và sẽ tiếp tục như thế nếu anh vẫn đưa đủ mỗi tháng 30 triệu đồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcNgày đầu về nhà chồng, vừa thay vội chiếc váy cưới, mẹ chồng đã gọi tôi ra rửa nốt đống bát đũa còn lại.
-
Tâm sự2 ngày trướcMột tháng nay, tôi không còn muốn nói chuyện với chồng nữa. Câu nói của chồng ám ảnh tôi trong cả giấc ngủ.